Hoàng Lăng càng ngày càng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng. Cứ nhìn tình hình đứng ngồi không yên của bố mình thì có thể thấy lần này lớn chuyện rồi.
- Tiểu Lăng, mẹ nghe bố con nói lần này ông ấy cũng khó mà bảo vệ được con!
Mẹ của Hoàng Lăng, bà Tô Tâm Nguyệt lo lắng nhìn về phía con trai mình nói.
- Bố cũng không đỡ được nữa sao?
Hoàng Lăng cuống quýt.
Những chuyện trước kia đều có ba tới đỡ cho, không ngờ chuyện lần này lại như vậy.
Bà Tô Tâm Nguyệt nói:
- Đều do cái tên Vi Chính Quang đó, ai bảo con đi cùng với anh ta!
Đang nói chuyện thì thấy Hoàng Minh Vũ bước vào, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Bà Tô Tâm Nguyệt vội vàng đi tới cầm lấy chiếc cặp, hỏi:
- Sao rồi ông?
Hoàng Minh Vũ liếc cậu con trai một cái rồi nói:
- Không tốt lắm!
Hoàng Lăng nói to:
- Nhà họ Lưu bọn họ chẳng lẽ lại không có cách gì, chuyện đánh chết người này hoàn toàn là do Vi Chính Quang làm, chính con còn lên tiếng can ngăn mà!
Hoàng Minh Vũ cảm thấy cần phải nói chuyện với con trai mình một chút, nói:
- Tình hình lần này rất phức tạp, trong toàn bộ sự việc, nhà họ Lưu có thể cũng bị người ta gài bẫy, để bảo vệ Vi Chính Quang , những cái khác họ không quan tâm đâu, lại rất có thể sẽ đẩy chuyển này sang cho người khác!
Nhìn về phía con trai, Hoàng Minh Vũ chạy chọt đã hai ngày rồi, thấy căn bản là chẳng có hiệu quả gì, ở đây có hàng loạt các cánh tay đang giật dây điều khiển khiến cho ông ta cảm thấy kinh hãi.
Điều khiến ông ta lo lắng nhất vẫn là con trai mình đã dính vào, càng có khả năng đối phương muốn cho mình xuống luôn.
- Ý ông nói là nhà họ Lưu bọn họ vì bảo vệ Vi Chính Quang, rất có thể sẽ đổ hết mọi chuyện lên đầu con trai mình ư?
Bà Tô Tâm Nguyệt hỏi.
Hoàng Minh Vũ thở dài nói:
- Dù trong cuộn video là Vi Chính Quang ra sức tấn công, nhưng cũng có lúc con trai mình cũng có tham gia vào!
Lúc nói những lời này ông liền liếc nhìn về phía con trai với ý quở trách.
Hoàng Lăng nhớ ra, lúc đó mình đúng là cũng có tham gia vào.
Nghĩ đến đây thì Hoàng Lăng đã hiểu, chuyện này, nhà họ Lưu rất có thể sẽ đổ hết trách nhiệm lên người mình.
- Là ai đã truyền cuốn băng video trong phòng cảnh sát ra ngoài?
Hoàng Lăng cũng không phải là thằng ngu, nhanh chóng nghĩ đến mấu chốt, theo lý thuyết thì một người bình thường không thể có được vật đó, nếu muốn điều tra thì cũng dễ thôi, nhưng, bây giờ xem ra việc điều tra người này hơi khó đây.
Chuyện Hoàng Lăng nghĩ tới thì sao mà ông Hoàng Minh Vũ không nghĩ tới được chứ. Ông ta đã ngầm cho người đi điều tra rồi, không ngờ là chẳng được gì, rõ ràng là có kẻ ngấm ngầm che đậy chuyện này.
Không thấy ba có biểu hiện gì, Hoàng Lăng hơi lo lắng nhìn qua.
Gã là người chưa từng phải chịu khổ bao giờ, cứ nghĩ đến tai họa phải ngồi tù, trong lòng hoảng loạn nói:
- Bố, bố nhất định phải giúp con!
- Bố, chuyện này chắc chắn có nội tình!
Hoàng Lăng nghĩ đến chuyện của Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào.
Mắt của Hoàng Minh Vũ chợt sáng lên:
- Con nói đi!
Nếu đúng là có nội tình, ông ta lại có chút hi vọng.
Chăm chú lắng nghe Hoàng Lăng kể lại.
Sau khi nghe xong, trong lòng Hoàng Minh Vũ càng kinh ngạc hơn, ông ta quả là không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Nghĩ kỹ đến tình hình truyền thông dạo gần đây, Hoàng Mĩnh Vũ nói với Hoàng Lăng:
- Chuyện này đừng nói nữa, cứ coi như con không biết chuyện này!
Cũng chẳng thèm để ý đến vẻ mặt nghi ngờ của con trai, Hoàng Minh Vũ đã hiểu được phần nào, trong chuyện này người nhà họ Trịnh có lẽ là đảm nhiệm vai trò chấn chỉnh nhà họ Lưu.
Càng nghĩ lại càng kinh ngạc, nếu đúng là như vậy thì trong thành phố quá phức tạp rồi. Hai nhà họ Trịnh và Lưu là thông gia, nhưng lúc xảy ra chuyện này, ít nhất là nhà họ Trịnh không đứng về phía nhà họ Lưu, chuyện này là sao!
Dường như đã nhìn thấy có hàng loạt những cánh tay đang múa may trong không trung, Hoàng Minh Vũ cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao mình chạy chọt như vậy mà không có hiệu quả gì, chuyện này căn bản là cấp trên đang chơi trò chút đây.
Ai bảo con trai mình dính vào chuyện này chứ?
Có lẽ gánh chút trách nhiệm cũng không phải là chuyện tồi tệ gì, nếu giúp nhà họ Lưu gánh lấy trách nhiệm, sau khi chuyện này qua đi, nhà họ Lưu ít nhiều gì cũng sẽ bồi thường chút ít chứ!
Không cần phải lo lót, chạy chọt nữa, chuyện này coi như có lo lót cũng không có ý nghĩa gì cả!
Hoàng Minh Vũ lần đầu tiên nhận ra cái chức Phó chủ tịch tỉnh của mình căn bản không là gì cả, nhất thời thực sự có chút nản lòng.
Hoàng Minh Vũ nói:
- Mấy ngày này đừng đi đâu cả, để bố nghĩ xem có cách gì không.
Thấy ba mệt mỏi đi vào phòng, Hoàng Lăng đau khổ vò đầu bứt tai.
- Tiểu Lăng, nghe lời ba đi con, đừng đi lung tung, cứ ở nhà đi!
Hoàng Lăng vốn không phải là người biết cách bình tĩnh, nhìn thấy ba mình như vậy mà lại không có cách gì cả, anh ta rất sốt ruột.
Bà Tô Tâm Nguyệt đi vào thư phòng, có thể là muốn hiểu rõ tình hình hơn, Hoàng Lăng ngồi một mình suy nghĩ.
Không được, dù là có chuyện cũng phải kéo thêm vài người nữa theo mình.
Đây là suy nghĩ của Hoàng Lăng.
Anh ta căn bản là người cứ nghĩ là làm mà chẳng cần nghĩ gì đến hậu quả cả.
Hoàng Lăng nghĩ đến mẹ của Vi Chính Quang vẫn còn ở Ninh Hải, sau khi ra khỏi nhà liền nhanh chóng đi đến chỗ ở của Lưu Vũ Giang.
Hoàng Lăng đến cũng đúng lúc, bà Lưu Vũ Giang vừa mới từ ngoài về, Hoàng Lăng liền tới.
Hai ngày nay Lưu Vũ Giang cũng có chút khó chịu, lúc định ở lại Ninh Hải giải quyết chuyện này, bà ta mới nhận ra, Ninh Hải quả nhiên không phải là phạm vi thế lực của nhà họ Lưu, có rất nhiều chuyện giải quyết vô cùng khó khắn.
Hôm nay cũng tạm ổn, chuyện ở Ninh Hải về cơ bản là đã giải quyết xong rồi, đợi sau khi quay về thành phố rồi cố gắng thêm chút nữa. Con trai mình chắc không sao rồi. Lần này tốn bao nhiêu công sức để gán tội cho Hoàng Lăng, chuyện này cũng không còn cách nào khác,