Trịnh Tiểu Như thật rảnh hơi, cầm điện thoại nói mãi không thôi, hai mắt của Diệp Trạch Đào như muốn díp lại, không mở ra nổi, nói gần hai tiếng đồng hồ mới chịu tắt máy, thấy đã gần năm giờ sáng, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, cảm thấy đầu óc mình lờ đờ, và sau đó lại chìm vào giấc mộng.
Bí thư của Thôi Vĩnh Chí, Bàng Phí Lập gọi điện thoại tới, khiến cho Diệp Trạch Đào tỉnh giấc, Bàng Phí Lập nói là Bí thư Thôi yêu cầu hắn ta lập tức đến Huyện ủy.
Ngồi dậy nhìn đồng hồ đã mười giờ sáng rồi.
Do không ngủ được nên Diệp Trạch Đào cứ có cảm giác lờ đờ.
Diệp Trạch Đào ở trong phòng, luyện một lượt Ngũ Cầm Hý, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn một chút rồi mới đi đánh răng súc miệng.
Thấy Diệp Trạch Đào dậy, bà Tôn Trí Phương nói có vẻ xót nói:
- Tối qua ngủ trễ à?
- Con có chuyện phải đi huyện.
Diệp Trạch Đào cầm lấy chiếc túi rồi đi ra cửa.
- Ăn sáng rồi hãy đi!
- Thôi mẹ, con ra ngoài ăn.
Nhìn con trai đi khỏi, bà Tôn Trí Phương thở dài một tiếng nói:
- Thời nay làm quan cũng chẳng dễ dàng gì.
Bên ngoài, Vương Báo Quốc đã ngồi đợi ở trên xe từ lâu, lúc này, Diệp Trạch Đào sau khi luyện Ngũ Cầm Hý thì đã khôi phục lại được toàn bộ tinh thần nên đang suy nghĩ về chuyện sự phát triển sắp tới.
Trong một thời gian ngắn mà có nhiều dự án như vậy, điều này đối với xã Xuân Trúc mà nói cũng là một thử thách, nếu như không đáp ứng được thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến người đầu tư, có nhiều việc phải tiến hành trước để bắt kịp tiến độ mới được.
Một mình mình phải lo rất nhiều chuyện, Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút áp lực.
Lúc vào văn phòng của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào phát hiện tậm trạng của Thôi Vĩnh Chí rất tốt, vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào bước vào, liền tiến đến bắt tay Diệp Trạch Đào.
Điệu bộ này của Thôi Vĩnh Chí rõ ràng là rất điệu nghệ, thái độ đối đãi của một Bí thư tỉnh với một Chủ tịch xã như thế này, nếu là người khác thì thật là một biểu hiện rất được sùng ái.
Bây giờ đối với cái điệu bộ này của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào đã không còn thấy lạ lẫm như lúc đầu nữa, rõ ràng là rất bình thản.
Bây giờ, Thôi Vĩnh Chí quả thật là vô cùng nở mày nở mặt, không chỉ ở trong thành phố mà tiếng tăm còn lan truyền khắp tỉnh, nhắc đến thu hút đầu tư, mọi người đều sẽ nghĩ ngay đến chính tích của huyện Thảo Hải!
Để cho Diệp Trạch Đào ngồi xuống xong, Thôi Vĩnh Chí lại đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc nói:
- Trạch Đào, lần này thành quả trong công tác thu hút đầu tư của huyện chúng ta rất nổi trội, Thành ủy có thể sẽ hết lời khen ngợi đó!
Thấy nét mặt có chút đắc ý của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào mỉm cười:
- Chủ yếu vẫn là sự ủng hộ của Huyện ủy, Huyện ủy ra sức ủng hộ về mọi mặt nên lần nay mới có được kết quả như vậy, từ chuyện này tôi có thể ngộ ra được rằng, dù làm bất cứ việc gì đều phải có trung tâm, cốt lõi, làm việc phải tập trung, xoay quanh trung tâm đó mới được.
Thôi Vĩnh Chí càng vui vẻ hơn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào lộ vẻ tán thưởng.
- Trạch Đào, lần này lúc tôi đi họp ở thành phố, thì có nghe được ý kiến, tôi muốn nói với cậu một chút, trong thành phố có vài người cho rằng kim ngạch đầu tư cho xã Xuân Trúc quá khổng lồ, dựa vào lực lượng của một xã thì không tài nào quản lý được, tôi nghĩ nên tiến hành điều chỉnh cơ cấu quản lý của khu công nghiệp, cậu có ý kiến gì không?
Quả nhiên là có người muốn cướp công mà!
Diệp Trạch Đào vừa nghe xong đã nổi nóng, sự phát triển của xã Xuân Trúc là biết bao tâm huyết đã đổ ra của rất nhiều cán bộ ở xã Xuân Trúc, bây giờ thấy có chút lợi lộc, mọi người lại muốn giành lấy.
- Bí thư Thôi, tôi cho rằng, tổ chức của xã Xuân Trúc có khả năng làm tốt công tác này!
Diệp Trạch Đào lập tức tỏ rõ thái độ.
Ánh mắt của Thôi Vĩnh Chí hướng về phía Diệp Trạch Đào một hồi lâu, gật gật đầu nói:
- Nói rất đúng, tổ chức của xã Xuân Trúc đã có thể thu hút được nhiều thương gia đến như vậy thì chắc chắn có năng lực để làm tốt công tác này.
Thực sự, Thôi Vĩnh Chí cũng phân vân, Diệp Trạch Đào là người của mình, nhưng cũng qua lại rất tốt với Triệu Vệ Giang. Đã nhìn thấy lực lượng đằng sau Diệp Trạch Đào nên điều mà Thôi Vĩnh Chí hi vọng nhất là Diệp Trạch Đào theo sát bên mình.
Sau chút hoài nghi, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Ngay cả tôi cũng không ngờ là xã Xuân Trúc sẽ đạt được thành quả lớn như vậy, bây giờ danh tiếng của huyện ta đã lan ra khắp tỉnh rồi!
Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ chuyện phát triển của xã Xuân Trúc, nói với Thôi Vĩnh Chí:
- Bí thư Thôi,chẳng bao lâu nữa các doanh nghiệp sẽ vào, đất quy hoạch và thu hồi rõ ràng là không đủ, sau khi chúng tôi về sẽ phải tăng cường lực lượng công tác hơn nữa, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất làm tốt công tác nền móng.
- Nói rất đúng, ai mà chẳng muốn sẽ xây dựng nhiều xí nghiệp như vậy chứ, giờ công tác chuẩn bị của chúng ta rõ ràng là chưa đủ rồi, đây là chuyện lớn, tôi thấy, vẫn cần phải mở một cuộc họp thống nhất ý kiến một chút mới được.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy chuyện này cần phải giải quyết ngay, nói với Thôi Vĩnh Chí:
- Bí thư Thôi, tôi có ý kiến, trong khu công nghiệp của xã Xuân Trúc, chúng ta nên làm một khu trung tâm phục vụ tiện lợi, để lôi kéo các ngành có liên quan đến nhu cầu của doanh nghiệp vào, để doanh nghiệp không cần phải ra khỏi khu công nghiệp mà vẫn có thể được phục vụ đầy đủ mọi thứ.
Mắt Thôi Vĩnh Chí bỗng sáng lên nói:
- Đề xuất này của cậu không tồi, như vậy đi, chất lượng phục vụ của chúng ta chắc sẽ có được nâng cao rõ rệt.
- Trạch Đào à, quy mô của khu công nghiệp lớn, huyện chắc chắn phải điều chỉnh tổ chức trong khu công nghiệp, trong chuyện này cậu cần có sự chuẩn bị mới được, đương nhiên, cấp phó Chủ tịch huyện của cậu cũng phải nhanh chóng thực thi thôi!
Thôi Vĩnh Chí rõ ràng là có chút áp lực, ông ta muốn dùng cái chức phó Chủ tịch huyện này để đổi lấy một vài quyền lợi của khu công nghiệp!
Nhìn Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào cũng biết bây giờ Thôi Vĩnh Chí vẫn có