Cuối cùng vẫn là Điền Gia Anh thông thạo tình hình ở trong huyện, tìm được một phòng trà cũng không tồi.
Diệp Trạch Đào không muốn Gia Anh kéo tay mình, hai người sánh vai đi vào phòng trà.
Sau khi ngồi xuống, Điền Gia Anh làm ra vẻ rất thông thuộc tình hình nơi đây liền gọi người chủ quán trà là một thiếu nữ pha một bình trà ngon.
Nhìn Diệp Trạch Đào đang ngồi châm thuốc, Điền Gia Anh nói:
- Quý hóa mới có cơ hội gặp được Chủ tịch xã, cũng phải tiếp đãi tốt một chút.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi sẽ trả tiền.
Trên khuôn mặt của Điền Gia Anh có chút bĩu môi hoài nghi.
Diệp Trạch Đào cũng chẳng muốn giải thích nhiều với cô ta, châm thuốc xong nhìn xung quanh quán trà. Thầm nghĩ đây đúng là một nơi phù hợp để bàn chuyện.
- Thế nào, nơi đây cũng không tồi chứ, không ít các ông chủ đều đến đây bàn chuyện làm ăn. Anh đừng xem thường nơi đây, muốn nghe ngóng thông tin trong huyện thì đây chính là nơi lí tưởng đó.
Rồi nói nhỏ với Diệp Trạch Đào:
- Nhìn thấy bà chủ quán không, đã li hôn rồi, là người chị em tốt của tôi.
Diệp Trạch Đào thực ra chẳng nhìn bà chủ kia, bây giờ hắn không quan tâm đến chuyện này, chỉ muốn nghe chút thông tin từ Điền Gia Anh.
- Nói đi!
Diệp Trạch Đào nhìn Điền Gia Anh nói.
Nhìn Diệp Trạch Đào bằng ánh mắt xem thường, Điền Gia Anh nói:
- Anh thật là, đừng nôn nóng, chúng ta bây giờ đang nói chuyện tình cảm, anh biết không hả, chẳng có chút thú vị gì cả.
- Nếu cô còn không nói thì tôi sẽ đi đây.
Diệp Trạch Đào làm ra vẻ đứng dậy chuẩn bị đi.
- Thôi được! Thôi được! Anh thật là một người nôn nóng. Anh phải biết, với tích cách này mà làm việc ấy thì chết đấy!
Diệp Trạch Đào trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên, giật mình nhìn về phía Điền Gia Anh.
Điền Gia Anh này đúng là một loại phụ nữ biết suy tính. Ở trước mặt người lớn thì tỏ ra biết nghe lời, ra bên ngoài thì không ai có thể hiểu được.
Một lát sau bèn nói:
- Xem ra cô đã qúa thành thục rồi.
Kiểu nói chuyện như thế này, Diệp Trạch Đào liền phá lên cười, nói chuyện với cô gái như thế này thật chẳng có chút áp lực nào.
- Chưa có ai nói tôi như thế đâu, anh đúng có nói lung tung.
Điền Gia Anh lớn tiếng nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Mẹ cô mà biết cô là con người thế này chắc cũng phải tức mà nhập viện mất.
Điền Gia Anh lúc này đã bình tĩnh lại một chút, thốt lên một tiếng:
- Tôi đâu có phúc phận như anh, vừa mới đấy mà đã có được một cô gái thành phố có quyền có thế, cũng chỉ hy vọng bản thân có thể thay đổi được tình hình cả nhà.
Diệp Trạch Đào đưa mắt nhìn Điền Gia Anh, lắc đầu nói:
- Con người cô từ trong thâm tâm đã có ý nghĩ phản động, có phải hồi nhỏ đã gặp chuyện gì kích động à?
Ra vẻ bĩu môi, Điền Gia Anh nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Vốn dĩ tôi không hy vọng gì ở cái huyện Thảo Hải nhỏ bé này. Thực ra nơi đây không phải là nơi để tôi có thể phát triển được. Bây giờ cuối cùng lại có một người như anh xuất hiện
Diệp Trạch Đào bây giờ cơ bản là không còn muốn nghe những lời Gia Anh nói nữa. Anh ta có chút hối hận vì đã cùng cô gái này tới đây. Nhìn điệu bộ Gia Anh chắc cũng không nói ra được điều gì tốt đẹp cả.
Nhấp một ngụm trà Thủy, Diệp Trạch Đào nói:
- Đừng có nói những lời vô ích đó nữa, tôi không có nhiều thời gian.
Điền Gia Anh cười nói:
- Ai bảo anh làm bạn trai của tôi. Người ta nghe theo anh đấy, anh nói người ta làm gì người ta đều làm như thế mà!
Cái giọng điệu ẻo lả đó, Diệp Trạch Đào nghe mà toàn thân thấy khó chịu, vội xua tay nói:
- Dừng lại đi!
Điền Gia Anh nét mặt lúc này đã thay đổi, nhìn Diệp Trạch Đào thành thật nói:
- Có chuyện này, tôi biết có người muốn âm thầm lật đổ Bí thư Huyện ủy Thôi.
- Cái gì?
Diệp Trạch Đào giật mình nhìn Điền Gia Anh.
Dùng ánh mắt đưa tình đầy quyến rũ với Diệp Trạch Đào, Điền Gia Anh cười nói:
- Tôi biết là anh có hứng thú với chuyện này mà, thế nào, chuyện này hẳn có ích với anh chứ.
- Cô nghe được chuyện này từ đâu vậy?
Ngay lập tức đầu óc lại căng lên, Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có thể xảy ra, lại nghĩ đến thế cục trong huyện. Diệp Trạch Đào đã phán đoán được sau khi Thôi Vĩnh Chí bị đánh lén có thể sẽ xảy ra nhiều chuyện.
Nếu như chuyện này thật sự xảy ra, đối với bản thân cũng không phải là một chuyện tốt, huyện Thảo Hải rối loạn sẽ càng rối loạn hơn.
Điền Gia Anh nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Trà ngon!
Cô ta trông có vẻ chẳng vội vã gì cả.
Diệp Trạch Đào nhìn điệu bộ này của Điền Gia Anh liền biết ngay mình không thể nôn nóng, nếu không sẽ bị cô ta sinh sự.
Rít một hơi thuốc xong, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Đừng có nói những điều vô căn cứ! Làm sao mà cô có thể biết được những chuyện trong huyện này mà chẳng ai biết hết.
Vốn cho rằng Diệp Trạch Đào sẽ hỏi đến cùng, kết cục chỉ thấy Diệp Trạch Đào lộ ra một vẻ không quan tâm. Điền Gia Anh bỗng cười phá lên, giơ ngón tay cái lên nói với Diệp Trạch Đào:
- Được, quả là mẫu đàn ông lí tưởng của tôi, làm việc phải điềm tĩnh, tiền đồ của anh rộng lớn lắm!
Diệp Trạch Đào khẽ cười, không để tâm đến lời cô ta vừa nói.
Điền Gia Anh thấy Diệp Trạch Đào không vồn vã hỏi, một lúc sau mới nói:
- Kì thực, anh đừng nghĩ tôi mỗi ngày lăn lộn trong cái xã hội này, tôi còn có không ít nguồn thông tin. Trong đoàn ca nhạc của tôi có một người chị em dạo này lại dựa dẫm vào một ông chủ bất động sản. Ông chủ này trước giờ vẫn bị một người đối thủ cạnh tranh, luôn bị đối phương chèn ép gắt gao. Nguyên nhân chủ yếu là do có một cái ô rất lớn, đó là bí thư họ Thôi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chắc không phải là người chị em kia nói với cô chứ, cô ta đâu có ngốc như thế!
Điền