Diệp Trạch Đào rất nhanh xóa bỏ ngay những ý tưởng đó của mình, tương lai của mình phải do mình tạo dựng lên, việc cần làm bây giờ là giải quyết một đống việc nan giải.
Thông qua hàng loạt sự việc, Diệp Trạch Đào nhận ra rằng, cả xã hội này là xã hội hiện thực, tất cả phải dựa vào chính bản thân mình mới được, Lưu gia không những không trụ vững được nữa mà ngược lại còn là trở ngại sự thăng tiến của mình. Những lực lượng khác cũng phải đợi sau mọi sự nỗ lực của bản thân mới có thể lợi dụng được, nếu như bản thân không đủ thực lực không những không mượn được thế lực mà còn có thể sẽ bị loại bỏ.
Chẳng còn cách nào khác, ai bảo mình chỉ là một nhân vật tầm thường!
Lưu gia thì không thể hi vọng nữa, trong tỉnh Ninh Hải, thế lực của Lưu gia vốn không chen vào được, cho dù chen vào được đi chăng nữa thì sẽ như thế nào chứ, Lưu Vũ Giang kia không đối phó mình coi như là tốt rồi, bọn họ đâu có ủng hộ mình thực chất chứ!
Đây là việc ở trong huyện, bọn ông Điền và bí thư Hô Diên vốn không giúp đỡ mình quá nhiều, trừ phi đến lúc mình không giải quyết được có lẽ họ mới đưa tay ra giúp một tí. Diệp Trạch Đào càng hiểu rõ, khi họ thực sự ra tay giúp mình, khi đó chứng tỏ năng lực của mình có hạn. Thực sự khi đến mức đó rồi thì bọn họ cùng lắm là đưa mình đến một nơi an toàn rồi sau đó không thèm để ý đến việc mình làm nữa.
Trong chốn quan trường, nếu như chính mình cũng không biết giải quyết một số việc, thì loại người như thế đối với bọn họ chỉ là vô dụng.
Việc phải làm bây giờ chính là phải giải quyết nguy cơ trong huyện trước.
Điều này coi như một sự thử thách đối với bản thân.
Trong lòng Diệp Trạch Đào dâng lên một niềm tin mạnh mẽ, đây chỉ là một huyện nhỏ, nếu như mình vẫn muốn tiến lên thì phải rèn luyện bản thân trong những cuộc đấu tranh ở nơi này. Đối với bản thân, sự việc như thế này cũng chính là một sự tôi luyện.
Người ngoài không thấy được nguy cơ của mình, nhưng thông qua hàng loạt những hiểu biết, Diệp Trạch Đào đã có một linh cảm rất sâu sắc về nguy cơ. Dường như hắn cảm nhận được một sức mạnh cực lớn đang hướng về mình.
- Trạch Đào, làm sao vậy?
Phương Di Mai vốn không biết Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến các tình huống nhiều như vậy, nhìn thấy Diệp Trạch Đào trầm tư liền lên tiếng hỏi.
Sau những cuộc mây mưa, ở Phương Di Mai toát lên một vẻ gợi tình khiến cho người khác phải mê hoặc, tóc xõa bờ vai, làn da sáng mịn màng, khuôn ngực đầy đặn tràn đầy sức sống.
Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến những tình tiết vừa rồi, khẽ nhíu mày nói:
- Em nói thử xem, nếu như bí thư Thôi bị lật đổ, sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào?
Phương Di Mai giật mình ngồi bật dậy, ánh mắt hướng về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Sẽ vô cùng bất lợi, hiện nay người chủ yếu ủng hộ cho anh chính là bí thư Thôi, ông ấy quyết không được bị lật đổ được. Nếu ông ấy mà bị lật đổ thì e rằng cục diện chính trị huyện Thảo Hải sẽ có sự thay đổi lớn, kết quả sẽ rất khó nói đấy!
Phương Di Mai thể hiện rõ sự lo lắng, liền nhìn Diệp Trạch Đào một cách đầy nghi hoặc, lại hỏi tiếp:
- Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
- Em phân tích một chút tình hìnhThảo Hải nhé, theo em nếu như huyện Thảo Hải cân nhắc chuyện bí thư Thôi thì cục diện sẽ như thế nào?
Diệp Trạch Đào tiếp tục hỏi dồn, hắn cũng muốn xem thử Phương Di Mai rốt cuộc có đưa ra được tình huống nào không.
Nhíu mày một lúc, Phương Di Mai lắc đầu nói:
- Việc này cũng không dễ nói đâu, vấn đề mấu chốt là không biết bí thư Thôi vì sao lại bị lật đổ như thế.
Diệp Trạch Đào vẫn quyết định kể lại tình hình với Phương Di Mai, dù sao gặp phải chuyện như vậy suy nghĩ của chỉ riêng bản thân mình cũng không viên mãn, có người khác cùng phân tích thì lúc nào cũng tốt hơn.
Phương Di Mai tròn xoe đôi mắt chăm chú nghe sự giới thiệu tình hình của Diệp Trạch Đào, sự việc nghi ngờ trong lòng cô và sự ngạc nhiên ngày càng tăng lên, Diệp Trạch Đào còn có một sức mạnh ngầm! Như vậy sự việc bị che dấu cũng có thể biết được.
Phương Di Mai cũng coi như hiểu biết khá nhiều tình hình ở trong huyện, cô ấy cũng nghe ra một số việc trong câu chuyện của Diệp Trạch Đào, tình hình trong huyện rốt cuộc là Diệp Trạch Đào hiểu rõ hơn mình.
Đây là một người như thế nào nhỉ?
Nếu nói trước kia Phương Di Mai rất coi trọng chuyện hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào, thì bây giờ cô ta có chút gì đó không hiểu. Cô phát hiện ra một điều rằng, Diệp Trạch Đào đã vô tình bắt đầu lập lên một cái vòng nhỏ của anh ta, đây là một quá trình mà một người thành công ắt phải trải qua.
Cùng với cảm giác đó, trong lòng Phương Di Mai cũng đầy ắp sự khâm phục Diệp Trạch Đào, việc này cũng có thể biết trước được, và cũng nói rõ Diệp Trạch Đào đã ở thế chủ động rồi, chỉ cần hành động tốt không những sẽ không việc gì mà còn có lợi.
Phương Di Mai cũng rơi vào tâm trạng trầm tư.
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào lướt qua bộ ngực đầy khiêu khích của Phương Di Mai, nhưng hắn không có một ý tưởng đen tối nào, sự việc xảy ra đối với hắn là một sự thách thức lớn nhất, hắn có thể hoàn toàn cảm thấy rằng sau khi Thôi Vĩnh Chí bị lật đổ sẽ có người tiến hành chèn ép mình.
- Nếu như sự việc đúng như anh kể thì em cho rằng nếu như Bí thư Thôi không có sự giúp đỡ lớn mạnh từ bên ngoài thì chắc chắn sẽ bị lật đổ. Huyện Thảo Hải ắt sẽ xảy ra cục diện độc tài của bọn họ Bành.
Phương Di Mai nói một cách rất nghiêm túc.
- Chẳng lẽ sẽ không xảy ra cục diện Triệu Bành chia cắt?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Phương Di Mai khẽ lắc đầu nói:
- Lần này Bành Học Vân đột ngột tấn công, và xét tình hình hiện tại cho thấy, ông ta cũng đang ngấm ngầm lôi kéo một số nhân viên của Bí thư Thôi, khi Bí thư Thôi hết thời rồi, đám nhân viên này nhất định sẽ nghiêng về phía Bành Học Vân. Lúc này, nếu như trên thành phố thậm chí ngay trong tỉnh xuất hiện một vài nhân vật lớn mạnh, lực lượng của Bành Học Vân sẽ phát triển rất nhanh, thậm chí đến cao độ. Đến lúc đó