Trong lúc khắp nơi đều đang âm thầm hành động thì Bí thư đảng ủy Công an Vương Khởi lại phát hiện ra một số việc.
Vương Khởi hiện tại là cánh tay đắc lực của Thôi Vĩnh Chí, ở Huyện ủy Vương Khởi vẫn luôn được Thôi Vĩnh Chí ủng hộ, giúp đỡ, quan hệ của hai người đã đến mức có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Vương Khởi cũng có những suy tính riêng, gã hi vọng được nắm được quyền kiểm soát cục Công an huyện, nhưng muốn lật đổ cục trưởng Uông Lăng Tùng thì cần phải có thời gian.
Đương nhiên là với sự gia tăng thế lực của Thôi Vĩnh Chí ở huyện thì Vương Khởi cũng mạnh lên nhiều, số người muốn theo phe Vương Khởi vì thế cũng tăng lên nhanh chóng.
Ngồi tại nhà, Vương Khởi nhìn chằm chằm vào Phó cục trưởng Công an huyện Lưu Hoành Sơn, nét mặt nghiêm túc hỏi :
- Anh có bằng chứng không?
Lưu Hoành Sơn sau khi xem xét thực lực của cánh Thôi Vĩnh Chí mới quyết định đầu quân cho Vương Khởi, để lật đổ Cục trưởng Uông Lăng Tùng y cũng đã tốn rất nhiều công sức.
Mấy ngày nay Lưu Hoành Sơn vẫn luôn để ý Uông Lăng Tùng, nhưng không ngờ còn chưa tìm được cái gì về Uông Lăng Tùng thì đã tìm hiểu được một chuyện khiến gã vô cùng kinh ngạc. Biết rõ tính quan trọng của vấn đề nên gã không dám chậm trễ, vội vàng đến tìm Vương Khởi.
- Bí thư Vương, quả thật là có việc này, theo người của ta báo lại, Phách Phú Quý đã bỏ ra một số tiền lớn mua chuộc một vị giám đốc tài chính của Miêu Phong, đã thu thập được khá nhiều chứng cứ về thị trường bất động sản của huyện Thảo Hải! Nghe nói trong số này có cả một số là của Bí thư Thôi.
Lưu Hoành Sơn cẩn thận nói, gã cũng biết đôi khi biết được bí mật của cấp trên cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, nếu không cẩn thận thì rước họa vào thân như chơi.
Vương Khởi kinh ngạc, nếu quả thật như thế thì lần này Thôi Vĩnh Chí gặp rắc rối to rồi!
- Sao lại lộ ra được?
- Có một nữ diễn viên của đoàn tạp kĩ cùng lúc qua lại với hai người đàn ông, một trong hai người đó là người bọn tôi đang theo dõi, tên này thường xuyên dụ dỗ phụ nữ!
- Tôi biết rồi, Hoành Sơn à, anh làm tốt lắm!
Vương Khởi chẳng có vẻ gì là vội vã cả, dẹp Lưu Hoành Sơn qua một bên, còn về cái người đàn ông kia gã cũng chẳng bận tâm lắm.Bây giờ gã chỉ quan tâm đến chuyện chứng cứ bất lợi cho Thôi Vĩnh Chí đang nằm trong tay người khác rồi, đây mới là chuyện quan trọng.
Suy nghĩ một hồi, Vương Khởi liền gọi điện thoại cho Thôi Vĩnh Chí.
- Bí thư Thôi, có một việc rất quan trọng tôi phải bàn trực tiếp với anh.
Vương Khởi biết chuyện này có thể gây ra hậu quả khó lường, nếu giải quyết không khéo thì mọi việc phiền phức to.
Thôi Vĩnh Chí nghe giọng lo lắng của Vương Khởi, mặc dù đang ở cùng với một nữ cán bộ trong một căn biệt thự cũng vội vã hẹn gặp Vương Khởi.
Thấy Thôi Vĩnh Chí đang vội vàng bước tới, Vương Khởi nghiêm sắc mặt nói :
- Bí thư Thôi, tôi tìm hiểu được một vài hình tình không tốt lắm, thấy cần phải nói với anh ngay mới được.
Thôi Vĩnh Chí chưa từng thấy vẻ mặt Vương Khởi nghiêm trọng như vậy bao giờ, trong lòng cũng thấy nghi hoặc, liền hỏi :
- Có chuyện gì thế?
- Là thế này, vừa rồi Phó cục trưởng cục Công an Lưu Hoành Sơn có nói cho tôi nghe một chuyện, là chuyện liên quan đến gia đình anh.
Vương Khởi liền kể lại một lượt cho Thôi Vĩnh Chí nghe, nói xong liền cứ như vậy nhìn Thôi Vĩnh Chí.
- Phách Phú Quý?
Khi Thôi Vĩnh Chí nghe đến tên người này, ông ta liền nhíu mày, đương nhiên là ông ta biết rõ người này, gần đây người nàythường xuyên bị công ty Miêu Phong gây sức ép, nghe nói sắp phải rời khỏi huyện Thảo Hải rồi.
Thôi Vĩnh Chí vẫn nhắc nhở Miêu Phong đừng nên tuyệt tình quá, phải chừa lại cho người ta một con đường sống, có như vậy thì mới không dồn người ta đến chỗ chết. Thời gian này ông ta lại đang vận động Miêu Phong di dời công ty ra khỏi địa phận huyện Thảo Hải, Thôi Vĩnh Chí không muốn bị ảnh hưởng gì từ phía công ty đó cả.
Trong tình huống này đáng ra tên Phách Phú Quý kia phải yên phận mới đúng.
Thôi Vĩnh Chí biết rõ là ông ta còn giữ chức ngày nào thì công ty của Phách Phú Quý không có cơ hội ngóc đầu lên được, chỉ có thể yên phận.
Biết tình hình rồi Thôi Vĩnh Chí cũng không quá lo lắng, chỉ là một công ty bất động sản nhỏ bé mà muốn đấu với ông ta, e là còn non quá!
Tuy nhiên sau khi ngồi xuống nét mặt Thôi Vĩnh Chí tỏ ý hoài nghi, liền quay sang nói với Vương Khởi :
- Anh cho là có người đang ngầm ám hại tôi?
Vương Khởi gật đầu.
Thôi Vĩnh Chí nhìn Vương Khởi hỏi :
- Có điều tra được là ai chưa?
Vương Khởi nói :
- Việc này ai cũng rõ cả, nghe nói Phách Phú Quý đã kết thân với Bành Học Vân rồi!
Thôi Vĩnh Chí quả thật không biết việc này, liền nghi hoặc hỏi :
- Kết thân gì?
Vương Khởi liền nói :
- Cháu trai của Phách Phú Quý đã lấy cháu gái của Bành Học Vân!
Suýt chút nữa thì Thôi Vĩnh Chí văng tục rồi, cái tên Miêu Phong làm việc kiểu gì không biết, chuyện như thế mà không hề nói gì với ông ta cả.
Nhưng cũng khó trách Thôi Vĩnh Chí không biết việc này, bây giờ huyện Thảo Hải đang tập trung nhiều nguồn đầu tư như vậy, còn biết bao nhiêu việc phải lo Lãnh đạo cấp thành phố bây giờ cũng đã coi trọng huyện Thảo Hải hơn so với những năm trước. Miêu Phong muốn gặp Thôi Vĩnh Chí cũng khó, mà khi gặp rồi thì còn bao nhiêu việc quan trọng phải bàn, làm sao mà anh ta nhớ được chuyện cỏn con này. Anh ta chẳng bao giờ coi Phách Phú Quý là đối thủ cả, chẳng mất bao lâu sẽ gạt Phách Phú Quý ra khỏi huyện Thảo Hải thôi.
Một công ty đang phát triển lại bị Thôi Vĩnh Chí đề nghị chuyển ra khỏi huyện Thảo Hải, đương nhiên là anh ta rất khó chịu, mất mấy hôm liền không đến gặp Thôi Vĩnh Chí, nên mới bỏ qua một vài tình tiết như vậy.
Sau khi biết mối quan hệ của Bành Học