Lập tức liền phái tới một tổ công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố, sự việc này khiến cho các vị đại lão có chút căng thẳng, ai mà chẳng có chút vấn đề, sợ nhất chính là Ủy ban Kỷ luật. Hiện tại lại thành lập 1 tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật, lại thêm những chuyện xảy ra gần đây ở huyện Thảo Hải, mọi người cảm thấy sắp có trò hay để xem rồi.
Đừng xem tổ trưởng tổ công tác Liêu Vận Diễm tuổi còn trẻ, đối với mọi sự sắp xếp của huyện đều không để ý tới. Những người đi theo cũng tự mình đặt phòng riêng của họ, ở một khách sạn không xa huyện ủy. Động thái này của bọn họ khiến cho những người như Thôi Vĩnh Chí càng cảm thấy căng thẳng.
Ngày xưa đại loại các tổ công tác đến, thì chỉ chăm chăm rượu tốt, thức ăn ngon, chào đón. Buổi tối lại thêm một chút sự cám dỗ của nữ sắc. Những việc lớn đều rất dễ dàng giải quyết. Lần này lại hoàn toàn khác biệt, người thanh niên trẻ họ Liêu căn bản là không để mình bị mua chuộc, bày ra dáng điệu giải quyết việc công, điều này khiến cho những người như Thôi Vĩnh Chí hoảng sợ.
Lúc mới đầu mọi người còn tưởng rằng tổ công tác này xuống có thể chính là nhằm vào những sự việc gần đây ở trong huyện dẫn đến, thế nhưng, chứng kiến dáng vẻ như thế của Liêu Vận Diễm, dường như lại không phải hoàn toàn như vậy. Có khả năng là muốn nhằm vào tình hình toàn huyện mà tiến hành kiểm tra, đây chính là muốn làm lớn những sự việc đã qua rồi!
Thôi Vĩnh Chí là người kinh ngạc nhất trong mọi người, hắn biết rõ sự việc của mình, không cần nói là Bành Học Vân kia nắm được nhược điểm của mình, cho dù là không nắm được nhược điểm, nếu người của Ủy ban Kỷ luật đến đây kiểm tra, vẫn là có thể tra ra vấn đề.
Một cuộc điện thoại gọi đến chỗ của Hứa Phu Kiệt, Thôi Vĩnh Chí cố gắng giữ tâm trạng bình tĩnh nói:
- Bí thư Hứa, Ủy ban Kỷ luật thành phố đến Thảo Hải rốt cuộc là có mục đích gì?
Thấy Thôi Vĩnh Chí đang tìm hiểu tình hình, Hứa Phu Kiệt mặc dù không phải rất vui, vẫn là muốn châm biếm một chút, nghiêm túc nói:
- Công việc của Ủy ban Kỷ luật là gì ông không phải là không biết? Huyện Thảo Hải gần đây xảy ra một số việc không bình thường, bọn họ đi điều tra một chút cũng là tốt…
- Bí thư Hứa, làm như vậy, huyện ủy rất bị động ạ, hiện tại lòng người hoang mang!
- Nếu không có chuyện, còn sợ điều tra?
Hứa Phu Kiệt cũng có chút phiền muộn, ban đầu nghĩ đến chính là người thanh niên Liêu Khảm Hoàng kia, sau khi tới huyện Thảo Hải rồi rất dễ dàng có thể bị bọn Thôi Vĩnh Chí đối phó, thế nhưng, hiện tại mới phát hiện bản thân sơ suất , việc này xem ra bị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chiêm Thì Mộ tính kế rồi, cũng không biết Liêu Vận Diễm này là bị ai sai khiến, không ngờ lại muốn làm lớn sự việc đã qua.
Sự việc đều phơi bày ở trong này rồi, Hứa Phu Kiệt cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào sự việc của Thôi Vĩnh Chí cũng không phải quá lớn.
Nghe thấy âm thanh Hứa Phu Kiệt gác máy trong điện thoại, tâm trạng Thôi Vĩnh Chí trầm lắng cực độ.
Không còn lòng dạ đi làm, Thôi Vĩnh Chí đứng dậy đi vào trong nhà.
Vào nhà, Thôi Vĩnh Chí liền nhìn thấy vợ mình đang ngồi ở chỗ kia nói chuyện cùng Miêu Phong, trên bàn còn đặt mấy xấp tiền.
Hiện tại Thôi Vĩnh Chí đang có chút nhạy cảm với tiền, nhìn thấy chỗ tiền trên bàn, tâm trạng vô cùng không tốt, nói như là gào lên:
- Các bà một ngày là muốn làm ra tiền, tôi xem các bà còn có thể làm mấy ngày!
- Ông làm sao thế?
Miêu Vũ Hương cảm thấy tâm trạng Thôi Vĩnh Chí không bình thường, vội đứng lên đỡ ông ta hỏi.
Miêu Phong kia cũng đứng dậy bắt chuyện.
Hét lên một tiếng, Thôi Vĩnh Chí đi ngang qua rồi ngồi xuống.
Nhận chén trà của Miêu Vũ Hương, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Tổ công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố tới rồi đó!
Tình hình gần đây ở trong huyện mọi người đều biết hết rồi, Miêu Vũ Hương lo lắng nói:
- Ông Thôi, đã nói rồi, Bành Học Vân kia thật sự nham hiểm, lần này hắn nắm được nhược điểm, có phải là kết quả do hắn gây ra hay không?
Hừ một tiếng, Thôi V ĩnh Chí chẳng muốn cùng bà ta bàn việc này, ánh mắt liền nhìn về phía Miêu Phong nói:
- Các ngươi a!
Thôi Vĩnh Chí vốn đang thuận buồm xuôi gió không nghĩ tới tình hình lại trở nên tồi tệ như thế, tâm trạng vô cùng không tốt, liền đi vào phòng sách.
Nhìn theo dáng của Thôi Vĩnh Chí đang đi vào, trong ánh mắt của Miêu Phong toát lên một vẻ mặt nghiêm nghị, hắn biết lần này Thôi Vĩnh Chí có thể vượt qua cửa ải hay không, mấu chốt vẫn là những bằng chứng kia. Trong lòng liền nghĩ, phải giải quyết những hậu họa về sau mới được.
Thôi Vĩnh Chí thì tình hình như vậy, Bành Học Vân kia so với hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu. Từ sau khi tổ công tác Ủy ban Kỷ luật thành phố xuống, trước tiên Bành Học Vân liền gọi một cuộc điện thoại cho Triệu Diệc Hiền.
Triệu Diệc Hiền lần này cư xử với Bành Học Vân tỏ ra lạnh nhạt rất nhiều.
Triệu Diệc Hiền cũng có ý nghĩ của chính ông ấy. Bành Học Vân quả thật đầu quân về phe mình, bản thân quả thật cũng muốn lợi dụng Bành Học Vân để động Diệp Trạch Đào một chút, nhưng mà, suy cho cùng Bành Học Vân kia là người Châu Đầu tới, nguồn gốc của hắn bản thân cũng không phải nắm rõ, cũng không ai biết là hắn ở huyện Hải Thảo rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Nếu như tra ra những vấn đề quan trọng, bản thân lại là người đi che chở hắn thì rất có thể bản thân mình cũng lún sâu vào trong.
Triệu Diệc Hiền bề ngoài thì đuổi Bành Học Vân đi, nhưng suy nghĩ việc khác là lại tìm kiếm người có thể sử dụng.
Gọi điện thoại xong, Bành Học Vân đã hiểu được, bản thân đã bị Triệu Diệc Hiền vứt bỏ, trong lòng còn có một nỗi sợ hãi. Vấn đề lớn nhất của bản thân không nằm ở vấn đề kinh tế, mà ở vấn đề chính trị, dùng điểm yếu của đối thủ tiến hành uy hiếp, điều này trong quan trường là tối kị, việc này làm được ra ngoài, rất có thể sẽ gây ra chuyện lớn!
Suy nhĩ một hồi, Bành Học Vân cảm thấy còn có một cách khác, đó là nói chuyện bình thường với Thôi Vĩnh Chí. Bản thân có thể không cần uy hiếp người khác, tập hợp lực lượng của cả hai người lại cùng nhau để bình ổn sự việc này trước, chỉ cần trong huyện bình ổn được sự việc, tin rằng bọn bí thư Hứa cũng sẽ cảm thấy lạc quan. Cùng lắm thì điều mình đi đến một địa phương khác.
Thở dài một hơi, Bành Học Vân đến bây giờ cũng không hiểu, bản thân hành động bí mật như thế mà vì sao lại bại lộ ra.
Ngẫm lại cũng khiến cho người ta bị đè nén, dành nhiều tâm huyết như thế để làm ra mà