- Tiểu Diệp, cậu tự tìm một nơi nghỉ trước đi nhé, hôm sau tôi sẽ đưa cậu tới chỗ bí thư Hô Diên báo cáo một chút công tác ở khu công nghiệp.
Sau khi tới thành phố, Hứa Phu Kiệt để lại một lời rồi vội vàng ngồi xe rời đi.
Biểu hiện của Hứa Phu Kiệt có chút vội vã.
Trong suốt chuyến đi Hứa Phu Kiệt cũng nhận được vài cuộc điện thoại, Diệp Trạch Đào cũng nghe được một chút nhưng không được rõ ràng lắm. Chỉ cảm nhận được có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Quăng mình ở nơi này đây!
Nghiêng nghiêng đầu một chút, Diệp Trạch Đào không biết phải nói gì.
Trong suốt đường đi, Diệp Trạch Đào có một cảm giác, Hứa Phu Kiệt trong lòng chất chứa sự tình, hình như đã xảy ra chuyện gì lớn lắm.
Suy nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào cảm giác ngoài chỗ thầy Điền. Cũng không còn chỗ nào có thể đi được.
Vừa lúc định đến chỗ Điền Lâm Hỷ lại nghĩ tới cuộc điện thoại của Ninh Quân lúc nãy bèn gọi điện lại cho Ninh Quân.
Ninh Quân có vẻ rất bận, bèn nói:
- Trạch Đào, thế này nhé, trước tiên cậu dàn xếp một nơi đi, tôi làm xong công việc sẽ liên hệ lại với cậu.
Vẫy một chiếc taxi. Diệp Trạch Đào đi về phía nhà của Điền Lâm Hỷ.
Nhìn Diệp Trạch Đào đã tới, Điền Lâm Hỷ rất vui mừng, cười nói:
- Hãy đi tắm trước đi rồi nói chuyện sau nhé!
Diệp Trạch Đào tắm xong bước ra ngoài, Điền Lâm Hỷ đang ngồi xem một cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp.
Nhìn Điền Lâm Hỷ xem tiểu thuyết kiếm hiệp, Diệp Trạch Đào mắt trợn tròn nói:
- Thầy còn có sở thích này sao, sao tôi không biết nhỉ?
Điền Lâm Hỷ liền mỉm cười:
- Đây là chuyện đồng thoại của người trưởng thành. Tôi sao lại không xem được chứ. Một người đang sống, quan trọng nhất là tâm hồn. Nếu tâm hồn trẻ trung thì có thể sống thêm được vài năm nữa. Nếu như tâm tính mà không được tốt, người này cũng sẽ hết thôi. Xem tiểu thuyết kiếm hiệp sẽ giúp điều hòa tâm hồn, trong tim luôn có cảm giác tràn trề, cuộc sống của tôi cũng tràn ngập ánh mặt trời vậy!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Cái này thì tôi nhận ra được rồi, cuộc sống của thầy quả thật là không tồi!
- Trong tiểu thuyết kiếm hiệp có một khí chất, xem những sách như thế này, trong lòng sẽ rất vui vẻ, sung mãn, gặp được cuốn truyện hay thì lại càng tuyệt hơn. Tự mình là nhân vật chính, tự mình sẽ hòa nhập vào câu chuyện. Thời gian chầm chậm trôi đi, tâm hồn già nua cũng trở nên trẻ lại. Thật ra tôi cho rằng đây chính là liều thuốc cho những người già!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Lợi hại như thế ư! Có thời gian rảnh tôi cũng tìm vài quyển xem vậy!
- Cậu bây giờ còn trẻ, không cần làm thế. Có thể xem một vài tiểu thuyết chốn quan trường, hiểu thêm một chút về chốn quan trường cũng không tồi đâu. Tôi giới thiệu một quyển nhé. Trên trang tiếng Trung “ qidian.com” có truyện “Quan khí” cũng không tồi đâu. Lối viết phổ thông, chắc sẽ giúp ích cho cậu!
Diệp Trạch Đào nói:
- Được rồi, tôi sẽ tìm xem.
- Ừ! Chú ý nhé, chỉ xem ở trên trang tiếng Trung “qidian.com”, những trang web khác đều là sách lậu. Phải ủng hộ tác giả, đáng khen thưởng thì nên khen thưởng! Hiểu chưa!
Điền Lâm Hỷ đặt sách lên bàn cười nói:
- Đến đây làm gì thế?
- Tôi còn đến làm gì đây, vì một cuộc điện thoại của bí thư Hứa gọi tôi lên tỉnh, nói với tôi mấy câu chuyện. Vừa nói xong ông ta nhận một cuộc điện thoại bèn gọi tôi đi lên tỉnh cùng ông ta. Lên đến tỉnh thì lại bảo tôi tự lo liệu, ông ta sẽ dẫn tôi đến chỗ bí thư Hô Diên để báo cáo về công tác ở khu công nghiệp.
Nghe Diệp Trạch Đào nói xong, Điền Lâm Hỷ liền mỉm cười:
- Tự pha ngâm trà nhé.
Diệp Trạch Đào ngâm một ly trà xong rồi ngồi xuống nói:
- Thầy à! Thầy chỉ giúp tôi một chút, Bí thư Hứa rốt cuộc là muốn làm gì đây. Sao tôi mãi không thể hiểu được chuyện này?
- Thằng ranh, chỉ được nói một nửa không hiểu, một nửa thì hiểu!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Huyện Thảo Hải xảy ra nhiều chuyện như vậy Thôi Vĩnh Chí xem chừng không xong rồi. Bí thư Hứa sẽ không tình nguyện bỏ qua huyện Thảo Hải đâu. Nhìn thấy tôi vẫn còn có ích lợi thì tìm tôi để xem thái độ của tôi thôi.
- Không sai, cái này thì đúng rồi. Anh ta muốn xem cậu có cùng phe với anh ta hay không. Đừng có nâng đỡ một người dậy, sau đó rồi biến anh ta thành một người khác. Cậu sẽ đáp lại thế nào?
Diệp Trạch Đào liền đem toàn bộ câu chuyện kể lại một lượt.
Nghe Diệp Trạch Đào kể xong, Điền Lâm Hỷ bèn nói:
- Không sai, những lời tôi nói xem ra cậu cũng tiếp thu được rồi. Đối phó rất tốt, cứ đối phó như thế này, Hứa Phu Kiệt sẽ cần tới cậu!
- Thầy à, có phải trong tỉnh đã xảy ra chuyện gì không?
Diệp Trạch Đào cứ có cảm giác, trong tỉnh nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì.
Điền Lâm Hỷ khẽ gật đầu nói:
- Phải nói là trên thủ đô đã có chút thay đổi, sự thay đổi này đã dẫn tới sự thay đổi của tỉnh.
Nhìn ánh mắt tò mò của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Nói rõ ràng một chút, chỗ dựa của phó chủ tịch Khâu Chí Hướng đã đổ vỡ rồi. Khi cái chỗ dựa này đổ rồi thì một số lực lượng trong huyện sẽ tranh chấp cái bánh béo bở này. Kết cục là huyện Ninh Hải cũng bị cuốn theo vào vòng xoáy. Thành phố Hắc Lan không phải còn một con đường gọi là đường Hắc Thảo sao. Mọi chuyện đã bại lộ rồi!
Nói tới đây, Điền Lâm Hỷ mỉm cười nói:
- Có chuyện đó rồ, cậu nói xem, liệu đã xãy ra chuyện gì rồi?
Diệp Trạch Đào trong lòng giật mình nói:
- Chả trách việc này đã chạm tới huyện Thảo Hải, thì ra là có người ngấm ngầm nhúng tay vào.
Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Chuyện này giống như một trận động đất vậy. Trận động đất này những nơi xung quanh nó đều bị ảnh hưởng. Huyện Thảo Hải các cậu chỉ là bị động đất nhỏ, xét về toàn cục thì cũng không phải là chuyện lớn lắm.
Diệp Trạch Đào cười một cách đau khổ nói:
- Thầy à, còn không phải là chuyện lớn ư, các cán bộ ở huyện Thảo Hải bây giờ đều cảm thấy bất an trong lòng.
Điền Lâm Hỷ cười cười nói:
- Tôi vội vã trở về cũng là để giải quyết chuyện này. May là chuyện này cũng không sai sót gì nhiêu, mọi việc xem chừng đã lắng xuống rồi, chỉ cần việc giải quyết tốt hậu quả mà thôi.
- Chủ tịch thành phố Địch đã bị đổ rồi ư?
Chợt động lòng, Diệp Trạch Đào bèn hỏi.
Gật