Diệp Trạch Đào cảm thấy khó hiểu, vào thời điểm quan trọng như thế này Chủ tịch huyện Triệu Vệ Giang đột nhiên lại gọi điện tới nói là muốn gặp hắn.
Địa điểm gặp mặt là một nơi mà Triệu Vệ Giang đã bí mật sắp xếp, khi Diệp Trạch Đào vào đến nơi đã thấy Triệu Vệ Giang đang ngẩn người ngồi đó.
- Chủ tịch huyện Triệu.
Diệp Trạch Đào chào một tiếng.
Lúc đầu không thấy Triệu Vệ Giang phản ứng gì, Diệp Trạch Đào lại gọi thêm lần nữa mới thấy ông ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt thất thần.
Thấy Triệu Vệ Giang đứng dậy, Diệp Trạch Đào vội tiến về phía trước.
Triệu Vệ Giang bắt tay Diệp Trạch Đào hờ hững, trông chả giống với một vị Chủ tịch huyện tràn đầy sinh lực như trước đây nữa.
Dù thế nào thì bây giờ Triệu Vệ Giang vẫn là Chủ tịch huyện, tuy là có rất nhiều lời đồn thổi, Diệp Trạch Đào cũng biết nhất định Triệu Vệ Giang sẽ gặp chuyện, nhưng đứng trước mặt hắn giờ vẫn là Chủ tịch huyện Thảo Hải, Diệp Trạch Đào không thể không tôn trọng, hơn nữa trước giờ Triệu Vệ Giang cũng chưa đối xử quá tệ với Diệp Trạch Đào bao giờ.
Diệp Trạch Đào trước giờ vẫn tỏ vẻ tôn kính ông ta, điều này khiến Triệu Vệ Giang vui lên một chút, ánh mắt bắt đầu có chút thần sắc.
Sau khi ngồi xuống Triệu Vệ Giang nhìn khắp Diệp Trạch Đào một lượt rồi mới khẽ gật đầu nói :
- Trạch Đào à, cậu đến rồi thì thật tốt.
- Chủ tịch huyện Triệu, có chuyện gì vậy?
Diệp Trạch Đào đang nghĩ xem Triệu Vệ Giang muốn gặp mình làm gì, trong lòng cười thầm, người ta giờ vẫn là Chủ tịch huyện, Chủ tịch huyện triệu tập ai dám không đến chứ!
Nhưng từ việc này cũng có thể thấy Triệu Vệ Giang là một người khá tinh tế.
- Tình hình ở huyện chắc cậu cũng đã biết, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, thật hối hận vì trước đây đã làm thế, bây giờ tôi sắp phải ngồi tù rồi!
Giọng nói như thể không can tâm, Triệu Vệ Giang lại nhìn ra cửa.
Nghe Chủ tịch huyện nói có khả năng bị bắt giam trước mặt mình, trong lòng Diệp Trạch Đào nảy lên một suy nghĩ rất kì quái, việc này quả thật rất khó hiểu, sao Triệu Vệ Giang lại nói cho hắn nghe chuyện này nhỉ?
- Chủ tịch huyện Triệu, anh không sao chứ?
Diệp Trạch Đào cũng chẳng thể an ủi, hắn cũng nắm phần nào tình hình, Triệu Vệ Giang lần này chắc khó thoát, nhìn vẻ ông ta thế này, chắc ông ta cũng tự biết mình khó qua được ải này rồi.
Nhìn vẻ khép nép của Diệp Trạch Đào, Triệu Vệ Giang cười lớn nói thẳng:
- Trạch Đào à, ở đây không có người ngoài, cậu không cần phải như vậy, tôi biết có nhiều việc cậu còn rõ hơn tôi nữa, cho nên tôi cũng không phải giả vờ với cậu làm gì.
Diệp Trạch Đào bị câu nói này làm cho hắn thấy mặt nóng bừng lên.
- Trạch Đào, hôm nay tôi tìm cậu là muốn thương lượng với cậu một vụ trao đổi.
Diệp Trạch Đào nhìn Triệu Vệ Giang.
- Thôi Vĩnh Chí, Bành Học Vân và tôi đều xảy ra chuyện, chắc chắn huyện Thảo Hải sẽ có biến đổi lớn, nhưng tôi biết chắc chắn cậu sẽ không sao, thậm chí còn thăng tiến sau vụ này.
Khi nói những lời này, ánh mắt của Triệu Vệ Giang rực sáng.
- Chủ tịch huyện Triệu, tôi chỉ là một Chủ tịch xã cỏn con thì có thể làm được gì chứ.
Khoát tay ngăn không cho Diệp Trạch Đào nói tiếp, Triệu Vệ Giang nói :
- Cậu cứ nghe tôi nói đã.
- Trạch Đào, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn quan tâm đến cậu, tuy là cậu luôn theo Thôi Vĩnh Chí, nhưng tôi cũng chưa đối xử tệ với cậu bao giờ, đúng ko?
Diệp Trạch Đào gật đầu thừa nhận :
- Từ trước đến nay Chủ tịch huyện Triệu vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi.
Lúc này Triệu Vệ Giang mới nở nụ cười, nói :
- Mỗi đời vua mỗi đợt quan thần, cục diện huyện Thảo Hải biến đổi nhất định sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người của tôi, vì tôi gặp chuyện mà bọn họ cũng sẽ gặp khó khăn, mọi người đều một lòng vì tôi, tôi chẳng có cái gì tốt, chỉ muốn nghĩ cho bọn họ một chút mà thôi.
Triệu Vệ Giang nói lời này khiến Diệp Trạch Đào thầm kính phục, thật không ngờ đến giờ mà Triệu Vệ Giang vẫn lo cho những người đi theo ông ta, riêng điểm này thì ông ta hơn Cao Chấn Sơn rất nhiều.
Nghĩ lại bản thân hắn lại chẳng giúp gì được trong chuyện này, Triệu Vệ Giang tìm hắn làm gì?
- Trạch Đào, tôi biết gần đây Lý Binh rất phô trương, hắn ta có người chống đỡ, rất có thể sẽ có lợi từ việc này, hừm, cũng cũng biết đục nước béo cò lắm chứ!
Có vẻ như chỉ cần một người trút bỏ lớp vỏ quan chức thì sẽ có một sự thay đổi vô cùng lớn. Diệp Trạch Đào có cảm giác Triệu Vệ Giang bây giờ chẳng màng đến danh dự và sĩ diện nữa, cũng chẳng để ý đến việc làm bộ làm tịch gì nữa, chỉ muốn thương lượng với hắn vài việc.Đây quả giống như một cuộc nói chuyện giữa những người dân bình thường với nhau.
- Chủ tịch huyện Triệu, rốt cục anh muốn nói điều gì?
Diệp Trạch Đào hỏi thẳng.
Triệu Vệ Giang cười rồi nói :
- Được rồi, tôi cũng nói thẳng, Trạch Đào à, Lý Binh có chỗ dựa, chỗ dựa của cậu cũng không hề yếu kém, nhưng có một điểm ấy là hắn ta không phải người sinh ra để làm quan, căn bản là không biết cách xử lý mọi việc! Tôi tuy là có chút tham lam, phạm phải một số sai lầm, nhưng tôi vẫn có cách làm việc của riêng mình, cả hai chúng ta đều có chung cách nhìn, chúng ta đều nỗ lực làm việc vì lợi ích thực sự của nhân dân.
Triệu Vệ Giang nói.
Diệp Trạch Đào càng cảm thấy nực cười hơn, một vị tham quan mà còn nói là luôn làm mọi việc vì lợi ích của nhân dân.
Trong đầu hắn liền nghĩ ngay đến cái lí luận nửa trắng nửa đen của lão Điền, lại nhìn Triệu Vệ Giang thì Diệp Trạch đào thấy cái lí luận ấy quả thật xuất hiện trên người Triệu Vệ Giang rồi.
- Trạch Đào, dù cậu nghĩ như thế nào thì tôi vẫn có cách nhìn riêng của mình, nếu như Lý Binh quản lý quyền hành trong huyện thì tôi tin là huyện Thảo Hải sẽ còn hỗn loạn hơn nữa.
- Chủ tịch huyện Triệu, sao anh lại nghĩ như vậy?
Diệp