- Trạch Đào, trong huyện mà như vậy mãi thì không ổn rồi.Cậu nhìn tình hình trong khu công nghiệp thử coi! Các doanh nghiệp đến bây giờ vẫn chưa xây dựng cơ sở, chính là lo lắng môi trường đầu tư của huyện ta.
Ôn Phương và Diệp Trạch Đào đứng cạnh nhau trong khu công nghiệp nhìn mảnh đất với quy mô lớn, tỏ vẻ lo lắng.
Con người của Ôn Phương dù có ham muốn quyền lực một chút nhưng khi làm việc thì rất tài giỏi. Giai đoạn này, Diệp Trạch Đào thường rời xã Xuân Trúc, nên cô ta đã tiếp nhận toàn bộ những công việc này, mà lại làm rất tốt nữa chứ.
Nghĩ đến những thay đổi ở tỉnh và thành phố, Diệp Trạch Đào nói:
- Sẽ nhanh chóng có kết quả thôi mà!
Ôn Phương lập tức tỏ ra quan tâm hỏi:
- Có tin tức gì à?
Tay cầm chiếc dù nhỏ, sau khi trang điểm tỉ mỉ Ôn Phương có vẻ rất xinh.Đứng bên cạnh Diệp Trạch Đào, làn hương thơm xông vào mũi.Người nào không biết lại tưởng hai người là người yêu, đến đây để nói chuyện yêu đương.
- Cô nghĩ thử xem, ở tỉnh và huyện đều không muốn nhìn thấy sự hỗn loạn như thế này của huyện Thảo Hải đâu.Đã không muốn thấy hỗn lọan thì chắc phải nhanh chóng sắp xếp thôi!
Ôn Phương nói:
- Tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật thành phố đã rút khỏi huyện Thảo Hải rồi. Gần đây cũng đã hẹn gặp nói chuyện với không ít người, có thêm chút tiến triển nữa rồi! Xem ra chuyện của huyện Thảo Hải đã gần xong xuôi rồi!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Bất cứ lúc nào cũng cần phải có một cuộc cải cách, chỉ có tiến hành thay đổi thì con đường chúng ta đi mới có thể rộng lớn hơn.
Ôn Phương liền cười nói:
- Chuyện của Lý Binh trong huyện cũng đồn đại đủ kiểu.rốt cuộc chuyện hắn ta đã gặp phải chuyện gì?Đến bây giờ ở huyện cũng chưa có ý kiến nào rõ ràng, chính xác cả.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn nói nhiều đến chuyện của Lý Binh thêm nữa, mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Triệu đã đưa ra một vài thứ có liên quan đến Lý Binh.
Ôn Phương liếc nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, dù sao thì tôi vẫn có cảm giác rất kỳ lạ.Từ trước tới giờ Triệu Vệ Giang và Lý Binh cũng không có bất đồng gì quá lớn, sao Triệu Vệ Giang lại muốn hại Lý Binh?
Diệp Trạch Đào tỏ ra nghiêm túc nói:
- “Lòng người luôn tồn tại công lý riêng”, dù Triệu Vệ Giang có gây ra chuyện gì đi nữa nhưng chắc ông ta vẫn không ưa nổi người như Lý Binh.
- Đây lại là chuyện hay, Lý Binh xảy ra chuyện, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, tên này lúc nào cũng nhằm vào anh, tôi cũng toát mồ hôi vì lo lắng cho anh.
Lúc nói những lời này, Ôn Phương nhìn về phía Diệp Trạch Đào, tỏ ra rất dịu dàng.
- Bí thư Ôn, Chủ tịch xã Diệp.Ở huyện gọi điện tới, muốn Diệp Trạch Đào lên huyện ngay!
Phương Di Mai bước nhanh tới.
Ôn Phương liền nhìn Phương Di Mai nói:
- Tiểu Phương, có nói là chuyện gì không?
- Là Trưởng ban thư ký Trần đích thân gọi điện tới, xem ra có vẻ rất gấp!
Diệp Trạch Đào chột dạ thầm nghĩ có thể là cần phải điều chỉnh bộ máy tổ chức của huyện Thảo Hải.
Ôn Phương cũng phản ứng rất nhanh, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Chẳng lẽ huyện sắp có hành động?
Phương Di Mai có biết tình hình của Lý Binh, sau khi Diệp Trạch Đào về thì có bí mất bàn chuyện với Phương Di Mai một lần giải thích tình hình của Lý Binh cho Phương Di Mai.Phương Di Mai cũng hoảng sợ về hành vi của mình, tỉ mỉ nhớ lại những việc mình đã làm cảm thấy chắc là không có vấn đề gì nên mới thở phào nhẹ nhõm.
Biết sự ổn định của huyện đã thành chuyện đại sự của thành phố nên Phương Di Mai luôn chú ý đến sự thay đổi.Hôm nay nghe giọng nói của Trần Tỏa Nguyên rõ ràng là có chút gấp gáp, cô cảm nhận được trong huyện sẽ xảy ra chuyện lớn liền lo lắng cho sự phát triển của Diệp Trạch Đào.Chỉ cần trong lần điều chỉnh lần này Diệp Trạch Đào có được một chỗ tốt thì coi như cô cũng đã ổn định rồi, cũng có thể nhờ chuyện này mà tiến thêm được một bước.
- Chủ tich xã Diệp, Vương Báo Quốc đã khởi động xe chờ sẵn.
Diệp Trạch Đào nhìn hai người một chút rồi bước nhanh về phía trước.
Ôn Phương nhìn bóng dáng của Diệp Trạch Đào, có đôi chút bất an nói:
- Chẳng lẽ ở huyện đúng là đã có thay đổi rồi?
Phương Di Mai nói:
- Trong huyện có nhiều lãnh đạo xảy ra chuyện như vậy, Chủ tịch xã Diệp một lòng làm việc.Dù sao cũng phải có được mấy lãnh đạo có năng lực làm việc chứ!
Ôn Phương tán thành nói:
- Huyện Thảo Hải cần có những lãnh đạo dũng cảm làm việc thực sự!
Lúc Diệp Trạch Đào chạy tới huyện, do Bí thư và Phó bí thư đều xảy ra chuyện cho nên trong huyện tạm thời do Trần Tỏa Nguyên đảm nhận điều hành, rõ ràng là bộ dạng có chút căng thẳng.
Bình thường trong huyện không ít văn phòng trống không.Thường thì các cán bộ đều sẽ mượn cớ giải quyết công việc đi hết chẳng thấy bóng dáng tăm hơi người nào cả.Nhưng thời gian gần đây thì ngược lại, mọi người đều yên lặng ngồi trong văn phòng, căn bản là không có ai dám tùy tiện chạy lung tung.
Mọi người biết bây giờ là thời kỳ quan trọng.Lỡ mà chạy lung tung có lẽ cái vị trí của mình sẽ mất luôn.
Diệp Trạch Đào đi về phía tòa nhà nhìn vào từng phòng làm việc một. Mọi người đều tỏ ra căng thẳng ngồi im lặng xem báo, tài liệu.Thấy có người đi qua mọi người đều nhanh chóng liếc nhìn.
Đi qua hành lang nhỏ này, Diệp Trạch Đào cười thầm.
- Trạch Đào, cậu tới rồi à!
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, động tác của Trần Tỏa Nguyên rất nhanh, bước mấy bước đã tới trước bắt tay Diệp Trạch Đào.
- Trưởng ban thư ký, có chuyện gì gấp vậy?
Trần Tỏa Nguyên kéo Diệp Trạch Đào ngồi xuống ghế sô pha nói:
- Trạch Đào, vừa nãy nhận được điện thoại của Thành ủy nói là Ban tổ chức cán bộ Thành ủy phái một tổ công tác do Phó trưởng ban Trịnh Lâm Xương phụ trách đến huyện Thảo Hải.
Khi nói những lời này dường như Trần Tỏa Nguyên rất căng thẳng.
Cũng khó mà trách ông ta lại có thái độ như vậy.Huyện Thảo Hải đã có thay đổi lớn như thế trong lòng ông ta từ trước tới giờ vẫn cứ thấp thỏm.Bây giờ Ban tổ chức cán bộ Thành ủy phái người đến thì không khó để đoán được mục đích là gì.Dù chỉ là lướt qua thì cũng phải đi, bước tiếp theo rất quan trọng.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Đến thì đến, chẳng có gì đáng lo ngại cả.
Trần Tỏa Nguyên cũng cười nói:
- Trạch