Ban lãnh đạo mới huyện Thảo Hải sau khi được thành lập thì cũng lập tức tiến hành phân công công tác. Trong mấy cuộc họp Thường ủy Tôn Cương chưa có thể hiện gì, ngay cả việc sắp xếp lại bộ máy lãnh đạo khu công nghiệp anh ta cũng chưa nhúng tay vào.
Sự biểu hiện của Tôn Cương và thế lực của anh ta sau khi lên chức làm cho người ta có sự so sánh rõ rệt, mọi người đều có suy nghĩ là không biết Tôn Cương rốt cục đang suy nghĩ gì.
Đương nhiên rồi. Người mới lên thì chưa có cơ sở gì, mọi người đều phải cần một quá trình, đúng lúc này thì sức mạnh liên kết giữa Diệp Trạch Đào và Cao Vệ trở nên rõ ràng, trong tình huống có không ít người trung lập thì rất nhiều quyết định được thông qua trong sự tác vận của Diệp Trạch Đào và Cao Vệ.
Tất cả đều vận hành theo suy nghĩ của Diệp Trạch Đào.Sau khi hắn lên chức Phó chủ tịch huyện thì hắn đề cử Thường Minh Quang đảm nhận chức Chủ tịch xã Xuân Trúc. Khi Thường Minh Quang còn làm thư kí của Cao Chấn Sơn cấp bậc đã được phân rất rõ ràng, việc ông ta trở thành Chủ tịch xã về vấn đề lí lịch thì không có vấn đề gì, chỉ có điều làm cho mọi người bất ngờ mà thôi.
Hỏi ý kiến của Ôn Phương, thì cô ta tạm thời vẫn làm Bí thư Đảng ủy xã Xuân Trúc.
Phương Di Mai rời Văn phòng đảng chính xã Xuân Trúc đến làm Phó chủ nhiệm khu công nghiệp, là ủy viên đảng ủy.
Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính xã Xuân Trúc do Tần Quế Đông đảm nhiệm.
Trong việc điều chỉnh nhân sự, người có họ hàng với Triệu Vệ Giang là Lâm Vũ Tiên – Chánh văn phòng Kỷ luật đảng rất có khả năng bị điều động đi chỗ khác. Kết quả là trong một vài tình huống Diệp Trạch Đào đã cố tình thể hiện sự quan tâm đến Lâm Vũ Tiên nên địa vị của cô ta lập tức cũng ổn định hơn. Điều này làm cho Lâm Vũ Tiên rất cảm động, coi như cũng đã trở thành tai mắt của Diệp Trạch Đào ở Ban kỉ luật Đảng.
Mọi việc dường như đang rất thuận lợi, Diệp Trạch Đào càng quan tâm nhiều đến công việc ở khu công nghiệp xã Xuân Trúc.
Từ trong Ủy ban nhân dân huyện bước ra, Diệp Trạch Đào bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
- Phó chủ tịch Diệp, em là Phùng Phỉ Phỉ, anh có nhận ra em không?
Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc mới nhớ ra, cái cô Phùng Phỉ Phỉ này là bạn học của Ôn Phương, đang làm việc ở Ủy ban xã Hoàn Thành, chồng cô ta hình như cũng là trưởng phòng gì đó ở Cục y tế, hắn chẳng có quan hệ xã giao nào với cô ta sao tự nhiên cô ta lại điện thoại đến, rốt cục là có chuyện gì nhỉ?
- Ha, ha, nhớ rồi, lần trước tôi gặp cô ở phòng hát karaoke.
Diệp Trạch Đào nói rất khách khí.
- Phó chủ tịch Diệp, anh có thời gian không, em muốn nói cho anh biết một chuyện có liên quan đến Ôn Phương.
Phùng Phỉ Phỉ khẽ nói nhỏ.
Việc của Ôn Phương?
Diệp Trạch Đào trong lòng chợt giật mình, dạo này mải mê với công việc ở khu công nghiệp, rất ít gặp gỡ Ôn Phương, không biết cô ta có chuyện gì nhỉ?
Công việc vốn dĩ đã nhiều, Diệp Trạch Đào cũng không muốn gặp người này, nhưng khi nói đến chuyện của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào cũng thay đổi luôn ý định nói :
- Được, cho tôi biết địa điểm đi!
- Vậy thì tốt quá, em biết một quán trà cũng rất được, để em sắp xếp một chút.
Phùng Phỉ Phỉ tỏ ra rất phấn khởi.
Diệp Trạch Đào đầy vẻ nghi hoặc, hắn có cảm giác trong chuyện này đang ẩn dấu một cái gì đó kì lạ lắm, chuyện của Ôn Phương tại sao cô ta lại phải nói sau lưng Ôn Phương vậy?
Khi Diệp Trạch Đào đi đến quán trà mà Phùng Phỉ Phỉ nói, thì nhìn thấy cô ta và một người đàn ông đang ngồi chờ .
Nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ Phùng Phỉ Phỉ đến một mình.
- Phó chủ tịch Diệp, đây là chồng em – Cố Tiểu Vĩ.
Phùng Phỉ Phỉ giới thiệu.
- Phó chủ tịch Diệp, chào anh! Cố Tiểu Vĩ cúi người, bắt tay Diệp Trạch Đào.
- Mời Phó chủ tịch Diệp.
Phùng Phỉ Phỉ tươi cười chào hỏi Diệp Trạch Đào rồi đi vào bên trong.
Mọi người đi rất nhanh vào ngồi trong phòng.
Nhìn thấy dáng vẻ hơi gượng ép của Cố Tiểu Vĩ, lại thấy Phùng Phỉ Phỉ tỏ ra rất rất mạnh mẽ Diệp Trạch Đào biết ngay trong gia đình ấy, người làm chủ chắc là Phùng Phỉ Phỉ.
Đã đến đây rồi, Diệp Trạch Đào cũng không vội vã gì nữa, liền bắt đầu trò chuyện với cái anh Cố Tiểu Vĩ kia.
Nói chuyện vài câu Diệp Trạch Đào phát hiện Cố Tiểu Vĩ này rất khá về mặt chuyên môn, họ cùng nhau nói chuyện về các việc ở Cục y tế rất tâm đắc.
Cố Tiểu Vĩ này đúng là con người của tiệc tùng!
Đây là đánh giá của Diệp Trạch Đào về Cố Tiểu Vĩ.
- Tiểu Vĩ, anh nói với Chủ tịch Diệp về những gì anh nhìn thấy đi!
Phùng Phỉ Phỉ quay sang nói với chồng.
Cố Tiểu Vĩ hơi chút do dự nhìn Phùng Phỉ Phỉ.
- Nhìn em làm gì, anh nhìn thấy gì thì cứ nói vậy đi!
Phùng Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn chồng.
Chần chừ một lúc, Cố Tiểu Vĩ mới nói :
- Thực ra, đây cũng không phải là chuyện lớn, để về nhà anh nói chuyện với em, em vẫn tưởng thật!
Phùng Phỉ Phỉ nói :
- Cái gì mà tưởng thật, con người Ôn Phương không phải là em không biết, nhưng đã lén lút như vậy, em tin chắc nhất định sẽ có chuyện, Chủ tịch Diệp là người em rất khâm phục, nhất định phải nói cho anh ấy biết chuyện này!
Nhìn thấy Phùng Phỉ Phỉ dáng vẻ nghiêm trọng, Diệp Trạch Đào trong lòng cười thầm, hắn đã gặp nhiều loại người, vừa nhìn đã biết ngay, cặp vợ chồng này thì Cố Tiểu Vĩ là người thật thà còn cái cô Phùng Phỉ Phỉ thì không thật thà cho lắm.
Nhìn thấy dáng vẻ chần chừ của chồng mình, Phùng Phỉ Phỉ sững người một lát rồi nói :
- Phó chủ tịch Diệp à, anh ấy đã như vậy hay là để em nói luôn, chuyện là như thế này, hôm qua Tiểu Vĩ lên tỉnh làm việc, vô tình nhìn thấy Chủ tịch Tôn và Ôn Phương cùng đi dạo trên phố, anh ấy về kể với em chuyện này, em thấy chuyện này có thể có tác dụng với Phó chủ tịch Diệp,