Sau hai ngày nói chuyện với Thường Duy Chân, Tôn Cương mới đến thôn Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào và Tôn Cương vì thể diện vẫn phải làm việc chung, cùng bắt tay nhau rất nhiệt tình.
- Trạch Đào àh, không đến đây vẫn không biết tình hình ở trong huyện, bây giờ thật sự đã đến huyện công tác rồi, tôi xem như cũng cảm nhận những khó khăn trong công tác ở đây, về mặt này tôi phải học tập các anh rồi!
Nghe Tôn Cương nói như vậy, toàn thân Diệp Trạch Đào luôn có một cảm giác buồn nôn. Tôn Cương không biết từ lúc nào lại trở nên khiêm tốn như vậy!
Trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch huyện Tôn muốn thăm khu công nghiệp trước hay là muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhìn thoáng qua thấy Ôn Phương vội vã chạy đến, Tôn Cương cười nói:
- Vậy thì đi thăm tình hình khu công nghiệp trước nhé!
Ôn Phương mặc váy liền áo, toàn bộ con người cô ấy nhìn qua lại trẻ hơn tuổi rất nhiều, bắt tay với Tôn Cương nói:
- Hoan nghênh Chủ tịch huyện Tôn đến xã kiểm tra chỉ đạo công tác.
- Ha ha, lại làm phiền anh em rồi. Tôi chính là muốn đến thăm tình hình phát triển của khu công nghiệp ở xã ta.
Diệp Trạch Đào ở bên cạnh chú ý một chút cũng không nhìn ra hai người họ có chỗ nào đó hơi đặc biệt.
Không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt, lại không nghe Ôn Phương nói với mình chuyện cô ấy cùng Tôn Cương đến tỉnh thành, trong lòng Diệp Trạch Đào đã sinh ra một chút hoài nghi, Ôn Phương này chẳng lẽ đã bị Tôn Cương dùng quyền lực mua chuộc rồi hay sao?
Việc này Diệp Trạch Đào không thể xem thường được, hắn quá hiểu con người của Ôn Phương, Ôn Phương này lúc trước cùng với con trai của Thịnh Chính Phong làm việc đó ở Công viên mà chính mình đã nhìn thấy, người phụ nữ này rất dễ bị quyền lực hấp dẫn, cô ta có thể cưỡng lại được hay sao?
Người đến cùng Tôn Cương rất đông, đều là những vị lãnh đạo chủ chốt của các ban ngành.
Đoàn người đang hướng về phía khu công nghiệp.
Khi mọi người tiến vào khu công nghiệp, Phương Di Mai dẫn theo một vài nhân viên của khu công nghiệp ra tiếp đón.
Quét ánh mắt lên người Phương Di Mai một lượt, Tôn Cương mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Phương àh? Từ lâu đã biết có một chủ nhiệm xinh đẹp như vậy, mà vẫn chưa được gặp qua, ha ha.
Những người đi theo sau cũng cười phá lên.
Phương Di Mai cười nói:
- Rất vui khi Chủ tịch huyện Tôn đến kiểm tra và chỉ đạo công việc.
Suốt hành trình chủ yếu vẫn là do Phương Di Mai giới thiệu công việc của khu công nghiệp.
Nhìn thấy tình huống nhiệt tình của toàn khu công nghiệp, trong mắt Tôn Cương lộ ra một ánh nhìn thiết tha.
Nghĩ đến bản thân mình tuy là Chủ tịch huyện, mà lạ không thể nhúng tay vào khu công nghiệp này, tâm tình của Tôn Cương không được tốt cho lắm.
- Chủ nhiệm Tiểu Phương rất có năng lực, chi bằng đến văn phòng Ủy ban nhân dân của Huyện làm việc nhé?
Trong lúc Phương Di Mai đang giới thiệu nội dung của khu công nghiệp, Tôn Cương đột nhiên nói một câu như vậy.
Một câu không đầu không đuôi khiến cho tất cả mọi người sững sốt, Tôn Cương là Chủ tịch huyện, ông ta quyết không thể nói năng tùy tiện như vậy được?
Diệp Trạch Đào cũng ngạc nhiên, Tôn Cương này rốt cuộc là muốn gì đây?
Phương Di Mai mỉm cười nói:
- Cám ơn sự quan tâm của Chủ tịch huyện Tôn, tôi vừa mới đến khu công nghiệp làm việc và cũng đang quen dần với công việc nơi đây.
Tôn Cương nhìn sang Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào àh, tôi vừa mới đến Huyện làm việc, nhân viên cũng không phải thân thiết lắm. Văn phòng Ủy ban nhân dân đang thiếu một phó chủ nhiệm, tôi cảm thấy chọn chủ nhiệm Phương là một người thích hợp, anh có thể sắp xếp công việc của Huyện một chút được không?
Diệp Trạch Đào không đầu không đuôi nói:
- Đồng chí Phương Di Mai vừa mới đảm nhận công việc của khu công nghiệp, ở đây cũng không thể thiếu cô ấy.
Tôn Cương nhìn Phương Di Mai mỉm cười nói:
- Trạch Đào àh, cán bộ của chúng ta đề bạt phải là những đồng chí có năng lực đặt đúng vị trí mới là quan trọng. Đến Huyện rồi, năng lực của đồng chí Phương Di Mai có thể sẽ được phát huy hết khả năng. Đây là một việc tốt, anh không thể giữ người ở bên cạnh anh mãi được, điều này không có lợi cho sự trưởng thành của những đồng chí có năng lực được.
Diệp Trạch Đào nhất thời có chút mơ hồ không rõ Tôn Cương muốn làm gì. Việc này quả thật làm cho hắn hơi động lòng, để Phương Di Mai đến Ủy ban nhân dân của Huyện, điều này đối với sự phát triển của Phương Di Mai rất là có lợi, Phương Di Mai lại không phải là người của Tôn Cương, gã ta vì cớ gì lại muốn giúp đỡ Phương Di Mai chứ?
- Chủ tịch huyện Tôn phê bình đúng lắm, xem ra tầm mắt của tôi không rộng lớn cho lắm, chỉ cần đồng chí Phương Di Mai đồng ý, tôi đây đương nhiên cũng rất sẵn lòng.
Tôn Cương lúc này mới nhìn về hướng Phương Di Mai nói:
- Nếu đến Ủy ban nhân dân của Huyện thì năng lực của đồng chí có đủ điều kiện để phát huy tối đa.
Diệp Trạch Đào bây giờ mới chỉ đoán được một mục đích của Tôn Cương, đó chính là muốn phân tán lực lượng nòng cốt của của hắn ở xã Xuân Trúc, từ đó lực lượng của hắn ở xã Xuân Trúc sẽ bị suy yếu đi. Nhưng mà, Diệp Trạch Đào vẫn không hiểu được, Tôn Cương này muốn sắp xếp cho Phương Di Mai đến Ủy ban nhân dân Huyện không phải là muốn tăng lực lượng của mình trong Ủy ban nhân dân Huyện hay sao?
Tôn Cương hẳn sẽ không làm chuyện gì mà không có mục đích chứ?
Thăm quan xong khu công nghiệp, mọi người đến phòng làm việc của Ôn Phương nghỉ ngơi.
Tôn Cương nhìn sang Diệp Trạch Đào nói:
- Sớm đã nghe nói anh và đồng chí Ôn Phương hợp tác rất ăn ý, thấy được sự phát triển của khu công nghiệp, tôi cảm thấy được những thành quả nỗ lực của các cậu trong khu công nghiệp này.
Ôn Phương mỉm cười nói:
- Hiện này bộ máy lãnh đạo của Thảo Hải một lần nữa đã được thành lập, có đường lối lãnh đạo đúng đắn của Huyện, công việc của chúng tôi sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!
- Trạch Đào àh, tôi vẫn không hiểu tình hình của cơ sở, nói chuyện làm việc sẽ không đến nơi đến chốn. Từ sau khi đến Hải Thảo, tôi mới phát hiện ra công việc của cơ sở mới là việc làm lớn nhất, cậu là phó Chủ tịch huyện, vẫn phải nhờ cậu chỉ bảo nhiều hơn trong công việc sau này.
Đây thật sự là mặt trời mọc ở đằng tây sao!
Diệp Trạch Đào phát hiện ra Tôn Cương này giống như biến thành một người hoàn toàn khác vậy, cách nói chuyện và làm việc không giống vẻ kiêu căng lúc trước chút nào, rốt cuộc thằng ranh này muốn làm gì đây?
Diệp Trạch Đào quyết không tin một con người lại có thể thay đổi nhanh như vậy, liến nhìn sang phía Tôn Cương.
Đưa ánh mắt nhìn hai một lúc, Tôn Cương quay sang Ôn Phuong nói:
- Tôi muốn nói chuyện riêng với Diệp Trạch Đào một chút.
Ôn Phương liền nói:
- Vậy cũng được, hai người nói chuyện đi.
Nói xong quay người bước đi, khi ra đến cửa