- Bố, sao không chỉnh đốn tên Diệp Trạch Đào đó một chút đi. Hắn đúng là đã khiến cho nhà họ Tôn chúng ta không còn cách nào nữa rồi!
Trong điện thoại, Tôn Cương kể lại tình hình trong cuộc họp cho bố mình, ông Tôn Tường Quân nghe. Vừa nói, vừa không ngừng trút cơn tức giận trong lòng.
Chuyện đã xảy ra từ sáng hôm qua rồi. Vốn dĩ Tôn Cương cũng không có ý đến chỗ bố mình than khổ than sở vì như vậy thì càng chứng tỏ anh ta không có năng lực. Nhưng hôm nay, lúc ông Tôn Tường Quân gọi điện tới để hỏi han tình hình thì Tôn Cương không thể nhịn được nữa, liền kể lại sự việc xảy ra trong cuộc họp ngày hôm qua cho Tôn Tường Quân nghe. Từ trước tới giờ, Tôn Tường Quân vẫn luôn quan tâm đến đứa con trai này của mình. Theo Tôn Tường Quân thì vấn đề chủ yếu của con trai chính là nền tảng kinh nghiệm. Chỉ cần giải quyết được cái vấn đề nền tảng kinh nghiệm thì nhất định sẽ có tiền đồ. Lần này để Tôn Cương ở Ninh Hải với mong muốn Ninh Hải sẽ tôi luyện cho Tôn Cương. Dù sao thì trong phạm vi thế lực của mình, mọi người đều làm hư nó, như vậy thì không có lợi cho sự phát triển của Tôn Cương. Còn Ninh Hải thì lại khác, đến đó, bản thân Tôn Cương biết chẳng dựa dẫm được gì nhiều vào các thế lực, nó sẽ hiểu được rằng bản thân nó phải độc lập đối diện, đương đầu với tất cả.
Chính vì có suy nghĩ như vậy nên lúc Tôn Cương tự động xin được đến huyện Thảo Hải thì ông Tôn Tường Quân liền tiến hành một vài trao đổi để đẩy Tôn Cương đi.
Từ trước tới giờ, Tôn Tường Quân đương nhiên luôn quan tâm đến sự phát triển của con trai mình. Trong suy nghĩ của ông ta, con trai mình có năng lực. Chỉ cần trau dồi thêm chút kinh nghiệm nữa thì dựa vào thế lực của nhà họ Tôn có thể dìu con trai đi lên được. Tôn Tường Quân rất hi vọng nhìn thấy Tôn Cương và Diệp Trạch Đào tranh giành lẫn nhau.
Không có đối thủ thì con trai không thể nào tiến bộ lên được. Tuy Diệp Trạch Đào là tình địch với Tôn Cương nhưng chính điều này lại là một sự giúp đỡ trong việc rèn luyện của con trai mình.
Tôn Tường Quân cũng tự kiêu vì bản thân ông ta là Bí thư Thành ủy Kim Lăng. Bây giờ, Diệp Trạch Đào không dựa dẫm được thế lực của nhà họ Lưu nữa, như vậy thì hắn chỉ có thể tranh giành với con trai mình một cách bình đẳng mà thôi. Con trai mình là Chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào chỉ là một Phó chủ tịch huyện. Mình rất hiểu tâm trạng con trai, nó không thể không tấn công. Có ưu thế như vậy thì chắc chắn con trai mình sẽ đánh bại Diệp Trạch Đào thôi.
Mấy ngày nay, Tôn Tường Quân cũng bận rộn với công việc của mình nên không quan tâm gì đến tình hình của Tôn Cương. Tôn Tường Quân thấy con trai tranh giành với Diệp Trạch Đào chẳng qua chỉ là cuộc tranh giành giữa hai thằng con trai với nhau thôi, chẳng có gì ghê gớm lắm.
Hôm nay tranh thủ chút thời gian rảnh mới gọi điện thoại, nhưng không ngờ con trai lại thua trong đợt này, đây là điều mà Tôn Tường Quân không ngờ tới. Sau khi nghe Tôn Cương kể lại toàn bộ tiến trình của cuộc họp xử lý sự việc của Văn phòng UBND huyện, lần đầu tiên Tôn Tường Quân lo lắng cho Tôn Cương
Nghe con trai đang nóng giận mắng người thì ông Tôn Tường Quân cũng đang chau mày.
Hình như chuyện này có vài vấn đề!
- Bố đã nói bao nhiêu lần rồi, đến một nơi nào đó, quan trọng nhất là đoàn kết. Nếu không đoàn kết những người xung quanh con lại mà con đã muốn lấy quyền của một Chủ tịch huyện chèn ép cấp dưới, con cho rằng có thể chèn ép được sao? Tiểu Cương à, phải học cách lợi dụng tất cả những lực lượng có thể lợi dụng được!
Tôn Tường Quân chỉ nói mấy câu vậy thôi rồi tắt máy.
Lo lắng thì lo lắng nhưng Tôn Tường Quân cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng gì mấy. Chẳng đe dọa gì đến Tôn Cương, chỉ là diệt trừ một tai họa ngầm có thể ảnh hưởng đến Tôn Cương mà thôi. Coi như là kinh nghiệm đầu tiên!
Ông Tôn Tường Quân tự nói một mình.
Tôn Tường Quân nghĩ Diệp Trạch Đào làm như vậy cũng là một dịp để con trai mình được rèn luyện. Ông không hề cho rằng đây là chuyện không hay.
Ngồi suy nghĩ một hồi lâu, Tôn Tường Quân lại chau mày. Dù đây không phải là chuyện lớn, nhưng xảy ra chuyện như vậy lại chẳng có lợi gì cho sự phát triển của Tôn Cương cả. Những người người của huyện Thảo Hải chắc chắn nghĩ rằng nhà họ Tôn cũng chẳng ghê gớm gì. Phải ra tay giúp con trai mới được, ít nhất phải công kích cái kiêu ngạo của Diệp Trạch Đào một chút.
Suy nghĩ một lúc, Tôn Tường Quân gọi điện cho Lưu Đống Lưu.
- Đống Lưu, chuyện của Tiểu Cương với Mộng Y nhà các ông, tôi thấy nếu muốn làm thì nhanh lên đi. Mẹ của Tiểu Cương rất muốn có cháu bế, ha ha.
Lưu Đống Lưu nhận được cuộc điện thoại này bỗng cảm thấy càng áp lực hơn. Sau khi con gái mình về thì đã nhanh chóng mượn cớ học hành chạy qua Mỹ rồi, bây giờ Tôn Tường Quân lại tới giục. Chắc đây là thông điệp cuối cùng tới nhà họ Lưu!
Sau khi hàn huyên mấy câu chuyện phiếm, Lưu Đống Lưu tắt điện thoại ngồi ngẫm nghĩ sự việc. Chuyện này nếu không xử lý cho tốt, chắc chắn sẽ gặp phải sự đả kích của Tôn Tường Quân.
Ông Lưu Đống Lưu cảm thấy nhất định phải nhanh chóng triệu tập người nhà họ Lưu lại xem xét sự việc này một chút mới được.
Người nhà họ Lưu nhanh chóng tập họp trong nhà Lưu Đống Lưu. Lần này, một vài người vai dưới quan trọng cũng được gọi đến cùng xem xét sự việc.
- Anh cả, đã xảy ra chuyện gì mà vội vàng triệu tập mọi người lại vậy?
Ông Lưu Vũ Lộ, Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, công việc rất bận rộn nên thấy anh cả vội vàng triệu tập mọi người lại như vậy thì có chút nghi ngờ hỏi.
Cái thế lực hùng mạnh ngày trước của bà Lưu Vũ Giang đã thay đổi nên dạo này ở nhà họ Lưu đã không còn kiêu ngạo như trước nữa. Đã xảy ra những chuyện như vậy rồi, bà ta coi như là chẳng còn mặt mũi nào nữa nên xin phép ở nhà nghỉ ngơi, mà đúng ra là không dám đến cơ quan.
Bây giờ, Vi Hoành Lâm và bà ta như người dưng nước lã, còn con trai thì đã đi châu Úc luôn rồi.
Trịnh Tiểu Nhu nhận được điện thoại thì liền đến. Bây giờ ở nhà họ Lưu, cô ta lại rất được coi trọng. Dù sao thì nhà họ Trịnh cũng có thế lực.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn qua, Lưu Đống Lưu nói :
- Là như vậy, hôm nay Tôn Tường Quân gọi điện tới, giục nhanh chóng cho Tôn Cương và Lưu Mộng y kết hôn, nói là muốn có cháu bế!
Mọi người đều là người lăn lộn chốn quan trường nên nghe xong liền cảm thấy chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
Lưu Đống Hùng chau mày nói :
- Chuyện lạ, chẳng phải là Tôn Cương vừa