Tâm trạng bây giờ của Diệp Trạch Đào rất là khó chịu, trong tay cứ cầm lấy di động không nói gì cả.
Hội nghị kết thúc, Diệp Trạch Đào cũng không ở lại huyện liền quay về xã Xuân Trúc.
Lúc nửa đêm, khi đang ngủ mơ hồ thì chuông điện thoại vang lên. Cứ tưởng là xảy ra chuyện gì gấp kết quả lúc nhìn vào thì ra là Trịnh Tiểu Nhu gọi điện tới.
Hai người thường nói chuyện điện thoại như vậy, Trịnh Tiểu Nhu thỉnh thoảng hay chọn vào lúc mà mọi người ngủ rồi thì gọi tới. Diệp Trạch Đào cũng quen với thói quen này của cô ta.
Hai người đều đã rất thân rồi, Diệp Trạch Đào cũng tỏ vẻ không coi trọng lắm liền nằm ngay trên giường tiếp điện thoại.
- Không quấy rầy anh đấy chứ?
Giọng của Trịnh Tiểu Nhu phát lên rất là trong trẻo, chắc hẳn là chưa ngủ.
Nhìn đồng hồ cũng đã là một giờ hơn rồi, Diệp Trạch Đào nói :
- Em nghĩ có quấy rầy hay không?
Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói :
- Em vừa xem xong phim, cứ nghĩ là anh chưa ngủ liền gọi điện cho anh.
Tuy là tỏ vẻ có lỗi nhưng rõ ràng vẫn muốn tìm chuyện để nói với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào biết phụ nữ vốn là như vậy, đều là vào lúc nửa khuya thì gọi điện tới. Lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ những người phụ nữ mà không có đàn ông bên cạnh đều như vậy sao?
- Em nói đi, có chuyện gì nào, không có gì là anh ngủ đó, anh mệt lắm!
- Có người nói chuyện khuya với anh, anh còn không vui sao?
- Em nói mau đi, không thì anh cúp đấy.
Người phụ nữ này cứ là như vậy, Diệp Trạch Đào bây giờ rất là buồn ngủ cũng không có còn khách sáo với cô ta nữa.
Trịnh Tiểu Nhu vẫn rất là phục Diệp Trạch Đào không hề có vẻ tức giận nào cả, cười nói :
- Anh mệt đến đâu cũng phải nghe cuộc điện thoại này!
Diệp Trạch Đào có vẻ mặt khó chịu, đúng là hết thuốc chữa với người phụ nữ này. Từ lần mà hai người làm qua chuyện đó đến nay người phụ nữ này không biết làm sao liền thích gọi điện thoại tán gẫu vào lúc nửa đêm như thế này.
Tâm trạng của cô ta rõ là rất tốt, nói với Diệp Trạch Đào :
- Em gọi điện cho anh là vì có một việc liên quan đến anh, anh có muốn nghe không? Là việc liên quan đến anh và Lưu Mộng Y đó.
- Em nói đi!
Vào lúc bây giờ Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu nói điện thoại đã rất là tự nhiên, hai người hình như đã trở thành một trong những người có quan hệ mật thiết, có thể nói chuyện điện thoại mọi lúc mọi nơi. Nghe thấy việc có liên quan đến Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào biết việc người mà hắn gài lại mai phục tại Lưu gia này chắc hẳn lại có một số tình báo gì đó rồi.
- Anh biết không? Tôn Tường Quân đã gọi điện thoại cho ba của Lưu Mộng Y, yêu cầu cô ta mau chóng sớm cùng Tôn Cương kết hôn, nói là nhà của họ muốn có cháu bồng rồi.
Ý muốn được ngủ của Diệp Trạch Đào đã bị câu nói này làm tan biến, hắn liền ngồi xuống.
Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói :
- Em nói sao?
Tôn Tường Quân thúc giục nhà họ Lưu để con gái họ, Lưu Mộng Y gả cho con của ông ta.
Diệp Trạch Đào không thể nào mà không chú ý đến vấn đề này.
Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng lại nói :
- Anh kêu lớn tiếng thế làm gì?
Diệp Trạch Đào hỏi :
- Việc này là sao?
Trịnh Tiểu Nhu cười nói :
- Ôi thôi nào bây giờ anh phải ngủ không làm phiền anh nữa thôi có gì để mai nói vậy!
Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói:
- Em dám!
- Được rồi, em sẽ nói cho anh nghe.
Trịnh Tiểu Nhu chọc Diệp Trạch Đào một chút liền tỏ vẻ đắc ý.
Trịnh Tiểu Nhu đem tình hình nói cho Trạch Đào nghe.
Nghe xong cô ta kể lại, Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ. Nhà họ Tôn nhìn thấy Tôn Cương có chút không may ở chỗ mình, việc này là muốn mượn cách này để đả kích mình đây.
- Anh có còn nghe không đó?
Trịnh Tiểu Nhu không thấy Diệp Trạch Đào nói gì liền hỏi một câu.
Diệp Trạch Đào nói :
- Anh vẫn đang nghe đây!
Diệp Trạch Đào thật sự không ngờ là Tôn Tường Quân lại làm ra cả việc này, nghĩ hồi cũng hiểu ra Tôn Tường Quân là muốn thông qua cách này để tâm trạng mình bị hỗn loạn, để từ đó có thể giúp được Tôn Cương.
Đương nhiên rồi, Tôn Tường Quân muốn kết mối thông gia với nhà họ Lưu vẫn là có mục đích riêng của hắn chẳng qua là đem việc này làm trước một bước.
- Trạch Đào, việc này nhà họ Lưu đã tiến hành bàn luận đó.
Trịnh Tiểu Nhu lại kể chuyện bàn luận đó cho hắn nghe.
Cô ta nhớ rất là rõ, đừng tưởng lúc đó cô ta không nói nhiều, những thái độ của người nào ra sao cô ta lại kể rất là tường tận.
Nghe Trịnh Tiểu Nhu kể xong, Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra người nhà họ Lưu cũng không thống nhất lắm.
- Trạch Đào, em có về nói chuyện với ba em, ba em nói đây là ý mà Tôn Tường Quân muốn cho anh thấy một chút gì đó, chẳng lẽ Tôn Cương chịu thiệt trong tay anh rồi sao?
Diệp Trạch Đào đành phải kể một số việc xảy ra gần đây cho Trịnh Tiểu Nhu nghe.
Nghe xong Trịnh Tiểu Nhu liền cười lên nói :
- Trạch Đào, không ngờ anh cũng rất là cứng cỏi đó, lần này Tôn Cương xem như là bị anh tước đoạt hết rồi!
Diệp Trạch Đào nói :
- Việc này thực sự chỉ là trút giận mà thôi, vốn không có giải quyết vấn đề một cách triệt để. Chỉ cần nhà họ Tôn đả động mạnh hơn thì rất nhanh sẽ phát sinh một số thay đổi.
Trịnh Tiểu Nhu nói :
- Đúng vậy, chỉ cần Tôn Cuong không bị ngã xuống thì hắn ta vẫn còn cơ hội, cho dù là như bây giờ, cũng không được khinh thường!
Diệp Trạch Đào than một tiếng :
- Tên Tôn Tường Quân này rất để ý tới anh đây!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói :
- Trong việc này anh phải cảm thấy đắc ý mới phải chứ, anh nghĩ thử xem, người ta cấp bậc cao như thế lại tốn thời gian để chèn ép anh, việc này anh không phải đã thành công rồi sao!
Diệp Trạch Đào nghĩ lại câu nói như thế cũng cảm thấy đắc ý, một tên lãnh đạo lớn như Tôn Tường Quân mà lại có thể xem mình là một nhân vật lớn để suy nghĩ, cư xử. Là một người có xuất thân bình thường như mình cũng cảm thấy rất là tự hào.
Gọi cuộc điện thoại này Trịnh Tiểu Nhu vẫn còn một dụng ý, chính là muốn xem thử tâm trạng của Diệp Trạch Đào lúc