Nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của Ôn Phương, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm thở dài, cuối cùng bản thân mình đã không thể nhẫn nhịn được!
Thở dài thì thở dài, đã làm việc này rồi Diệp Trạch Đào cũng không có ý hối hận.
Ôn Phương tự mình lái xe đến đây. Nhìn theo xe của Ôn Phương dời đi, Diệp Trạch Đào đứng đó suy nghĩ lại toàn bộ sự việc. Nghĩ đến chuyện bản thân mình đã cầm được cuốn sổ trong tay. Cuốn sổ này rõ ràng là một hung khí giết người, nhất định phải dùng khi vào thời điểm thích hợp. Nếu như tùy tiện dùng nó thì với thế lực hiện tại của Tôn Dương Quân, sẽ không đạt được kết quả gì của hung khí này.
Diệp Trạch Đào suy xét lại toàn bộ tình hình, cho rằng hiện tại nếu đã xảy ra chuyện của Tôn Lâm rồi thì tạm thời chưa cần dùng đến cuốn sổ này. Cứ chờ xem cấp trên sẽ có thái độ với Tôn Tường Quân thế nào rồi hãy tính.
Dần dần được tiếp xúc với những chuyện của cấp trên, đối với những nhân vật như Tôn Tường Quân thì những chuyện như thế này không ảnh hưởng gì mấy đến gã. Đến lúc có thể sẽ đẩy sang con trai gã, làm ra chuyện này rồi, không những không tốt cho bản thân mình mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển của xã Xuân Trúc. Nếu Tôn Tường Quân đã kích vào, thì để xem cấp trên tỏ ý như thế nào đã.
Tôn Tường Quân nếu sai sót thì tất nhiên là sai sót đường lối. Từ thái độ của Điền Lâm Hỉ có thể cảm giác thấy, có một số người không dám làm gì Tôn Tường Quân cả.
Cẩn thận cất cuốn sổ đó đi, Diệp Trạch Đào quay trở về trường Đảng.
Hôm qua đã có một trận mây mưa với Ôn Phương. Hôm nay là chủ nhật, nên trong trường không có mấy người. Diệp Trạch Đào để cuốn sổ đó vào trong thùng đồ của mình, khóa cẩn thận, như vậy mới cảm thấy yên tâm hơn.
Sau khi ăn trưa xong, Chử Hướng Tiền đột nhiên thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi bên đó để đọc sách.
Chử Hướng Tiền hỏi một cách quan tâm:
- Trạch Đào, chuyện hôm đó là thế nào thế?
Liếc nhìn Chử Hướng Tiền một cái, Diệp Trạch Đào trong lòng thầm kêu khổ, chuyện đó làm sao mà Chử Hướng Tiền lại có thể thăm dò được nhỉ, chắc chắn biết là không có chuyện gì xảy ra, y chỉ giả vờ biết chuyện mà thôi.
Đang muốn bọn họ đến làm nên chuyện nên Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chuyện thú vị lắm, ai cũng không ngờ tên Tôn Lâm kia lại là một kẻ lừa dối. Có lẽ Cục Công an đang đau đầu vì chuyện này lắm đây!
Chử Hướng Tiền ngạc nhiên nói:
- Không thể nào chứ, dám giả mạo con trai của Tôn Tường Quân!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chuyện trên thế gian này làm sao mà hiểu hết cho được. Nào ai có thể biết sẽ xảy ra chuyện gì!
- Đúng là như vậy!
Chử Hướng Tiền vừa nói vừa ra vẻ đang suy nghĩ.
Nói thật bọn họ đối với người đã đắc tội với con trai Tôn Tường Quân cảm thấy không yên tâm. Mấy ngày hôm nay bọn họ đều quan tâm đến chuyện này, sau đó thấy không có chuyện gì to tát xảy ra, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ lại nghe thấy Diệp Trạch Đào nói lại chuyện giả mạo, Hỗ Chử Hướng Tiền lại nghĩ cái cậu Lăng Vĩ kia đã đắc tội rồi, ai biết một Phó Giám đốc Sở sẽ xử lý vụ giả mạo này như thế nào chứ. Nhất định phải lợi dụng chuyện này một chút mới được.
Hàn huyên vài câu, Chử Hướng Tiền liền vội vàng rời khỏi phòng.
Nhìn theo bóng dáng vội vàng của Chử Hướng Tiền, trên mặt Diệp Trạch Đào lộ rõ vẻ tươi cười. Điều hắn muốn chính là như vậy, có vài người như thế này làm loạn lên, hắn tin, chắc chắn chuyện bé sẽ xé ra to.
Chử Hướng Tiền vừa đi không lâu, thì Tào Tâm Dân gọi điện thoại tới.
Hiện tại Tào Tâm Dân rất quan tâm đến Diệp Trạch Đào, có cơ hội đương nhiên là gã tóm ngay. Điện thoại vừa thông, đã nghe Tào Tâm Dân nói:
- Chủ tịch huyện Diệp có thời gian không, tôi muốn gặp mặt nói chuyện một chút!
Diệp Trạch Đào đang hy vọng có thể có được mối quan hệ như vậy ở tỉnh với Tào Tâm Dân. Có người trong hệ thống Công an rồi thì sau này làm việc gì cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
- Cục trưởng Tào cứ nói địa điểm, tôi sẽ qua đó.
Diệp Trạch Đào hồ hởi đáp lại.
Tào Tâm Dân vừa nghe thấy liền mừng rỡ:
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi đang ở gần trường Đảng của cậu. Thế này nhé, để tôi qua đón cậu.
Diệp Trạch Đào liền hiểu, Tào Tâm Dân đang đứng ngoài đó gọi điện thoại vào, liền vội nói:
- Được, tôi ra ngay.
Vừa ra đến cổng trường, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ ngay ở cửa. Tào Tâm Dân đã mở cửa xe và đang bước xuống.
- Đã để Cục trưởng Tào đợi lâu rồi!
Diệp Trạch Đào tiến lên phía trước bắt tay với Tào Tâm Dân.
Hai tay Tào Tâm Dân nắm lấy tay của Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi cũng vừa đến, mau lên xe đi!
Hai người bước vào trong xe, Tào Tâm Dân đích thân lái xe đi.
Trong xe hai người cũng chỉ nói vài câu chuyện vặt. Đi được một đoạn không xa, thì xe dừng lại trước cửa một nhà hàng vô cùng sang trọng.
- Chủ tịch huyện Diệp, món ăn ở nhà hàng này ngon lắm.
Tào Tâm Dân dừng xe lại, đi trước dẫn đường cho Diệp Trạch Đào.
- Cục trưởng Tào, đã sắp xếp xong rồi ạ!
Một người thanh niên ra dáng ông chủ cung kính nói với Tào Tâm Dân.
- Ừ, có thể mang đồ ăn lên được rồi.
Tào Tâm Dân vừa đi vừa giới thiệu cho Diệp Trạch Đào biết về tình hình của nơi này.
Người thanh niên kia đưa ánh mắt nhìn sang Diệp Trạch Đào, y có vẻ rất hiếu kỳ. Tào Tâm Dân là một người rất có quyền thế, thế mà sao trước mặt cậu thanh niên này lại có vẻ cung kính như thế nhỉ. Chắc chắn cậu thanh niên này là một nhân vật cỡ bự!
Ngồi trong căn phòng được sắp xếp riêng, Tào Tâm Dân nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, nói thật, tôi đã biết cậu từ lâu rồi. Xã Xuân Trúc là một nơi nghèo như thế mà cũng có thể có được một cục diện như ngày hôm nay. Tào Tâm Dân tôi từ xưa đến nay ít khi khâm phục ai, nhưng lần này thật sự tôi rất khâm phục cậu!
Diệp Trạch Đào khiêm tốn nói:
- Tôi cũng chỉ làm những việc nên làm thôi mà. Chứ đâu như những người cảnh sát các anh, lúc nào cũng đội mưa, đội gió, xông pha chốn nguy hiểm. Tôi mới là người đi khâm phục chứ.
Giơ cao chén rượu lên, Tào Tâm Dân nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, những lời này của cậu đã nói hộ tâm tình của anh em cảnh sát chúng tôi rồi. Cậu đúng là rất hiểu bọn tôi. Vì câu nói ấy, tôi thay mặt anh em cảnh sát kính cậu một ly!
Diệp Trạch Đào đành phải cạn chén.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Tào Tâm Dân nói:
- Hôm nay cho mời Chủ tịch huyện Diệp đến đây, chính là muốn nói với Chủ tịch huyện Diệp một chút về tình hình tiến triển của chuyện đó. Ai dà, chúng tôi cũng không ngờ sự