Từ văn phòng của Thôi Vĩnh Chí đi ra, Diệp Trạch Đào không hề để tâm tới chuyện này. Thôi Vĩnh Chí chỉ là tạm thời cách chức mình, điều đó chứng tỏ ông ta muốn mượn cách này để đối phó với Thịnh Quốc Phi mà thôi. Xem ra thì Thôi Vĩnh Chí cũng không muốn làm lớn chuyện.
- Lưu Mộng Y, em đang ở đâu?
Nếu tạm thời bị cách chức, vậy thì tranh thủ dẫn Lưu Mộng Y đi xem xét tình hình xã Xuân Trúc vậy.
- Diệp Trạch Đào, anh không sao chứ?
Điều mà Lưu Mộng Y quan tâm đầu tiên chính là chuyện của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cười ha ha nói:
- Anh thì có thể xảy ra chuyện gì chứ. Cùng lắm thì cũng chỉ tạm thời bị cách chức thôi.
- Cái gì, dựa vào đâu mà đòi cách chức anh!
Lưu Mộng Y bỗng lớn tiếng. Dù trong chuyện này Diệp Trạch Đào cũng có chút mưu đồ nhưng căn bản là tên con trai của Bí thư Thành ủy đó đã không có ý tốt với mình.
- Ha ha, anh đang lo không có thời gian dẫn em đi thăm các nơi. Vừa hay, anh sẽ dẫn em đi thăm xã Xuân Trúc bọn anh.
Lưu Mộng Y nói:
- Diệp Trạch Đào, anh yên tâm, anh không thể làm ngơ được đâu.
Diệp Trạch Đào nhanh chóng đến khách sạn của Lưu Mộng Y. Có thể nói đây là khách sạn khá tốt ở huyện.
- Em xem, chuyện này thật là. Tới giờ em vẫn chưa ăn gì đúng không?
Diệp Trạch Đào nhìn Lưu Mộng Y vừa tắm xong, đang sấy tóc, trong lòng chợt sững sờ. Cô gái này, thân hình tuyệt đẹp!
Vừa sấy tóc, Lưu Mộng Y vừa hỏi:
- Rốt cuộc là sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện công việc, em đừng hỏi, cùng lắm thì nghỉ việc vài ngày, không có gì to tát cả.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y mỉm cười nói:
- Quả chưa phải là chuyện lớn!
- Đi, ra ngoài ăn thôi. Anh đói lắm rồi.
Thấy Lưu Mộng Y đã cất máy sấy tóc, lại đứng đó tỉ mỉ trang điểm, Diệp Trạch Đào lắc đầu, đành ngồi xuống chờ.
Lưu Mộng Y trang điểm rất đẹp mắt bước ra khách sạn. Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là hai bữa cơm ăn gộp vô một bữa đây, không chăm sóc em chu đáo, về lão Điền chắc không tha cho anh đâu!
Diệp Trạch Đào giả bộ đau khổ, nghiêm túc nói.
Lưu Mộng Y cười hì hì nói:
- Lúc về em sẽ mách sư phụ anh. Anh dám gọi ông là lão Điền!
Nói đến đây, Lưu Mộng Y bỗng phá lên cười.
Lưu Mộng Y vốn rất xinh đẹp, nụ cười này quả có thể ví như những cánh hoa rung rinh. Thần kinh Diệp Trạch Đào như bị chấn động, lòng thầm nghĩ, con gái như vậy mới là tuyệt chứ.
Tìm đến một quán ăn nhỏ đặc sắc. Lúc hai người đang ngồi ăn cơm thì điện thoại của Cao Chấn Sơn gọi tới.
- Tiểu Diệp, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Thái độ của Diệp Trạch Đào ở buổi họp ngày hôm nay khiến cho Cao Chấn Sơn rất vui. Nếu như không có sự cứng rắn của Diệp Trạch Đào, Cao Chấn Sơn biết rằng mình đã mất hết cả uy tín rồi. Nghe tin Diệp Trạch Đào lại liên quan đến vụ ẩu đả với con trai của Bí thư Thành ủy, Cao Chấn Sơn không hề vội vàng gọi điện cho Diệp Trạch Đào ngay mà suy nghĩ rất lâu.
Nói thật, dù sao cũng là con trai của Bí thư Thành ủy. Chuyện này nếu xử lý không tốt, nó sẽ trở thành cái nhọt trong lòng Bí thư Thành ủy.
Sau khi nghe Diệp Trạch Đào truyền tai cái tin ấy, Cao Chấn Sơn cũng suy nghĩ ghê lắm. Nhưng, chỉ cần Bí thư Thành ủy chưa sụp thì làm bất cứ chuyện gì cũng đều không thích hợp.
Cuộc gọi lần này chính là sự đáp trả của Cao Chấn Sơn đối với Diệp Trạch Đào trong thời điểm quan trọng. Chưa biết sẽ nói giúp cho Diệp Trạch Đào những gì, ông ta nghĩ thôi thì cứ xem sao cái đã rồi nói.
- Bí thư Cao, chuyện là như vầy …
Diệp Trạch Đào đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện. Sau khi kể xong, nói:
- Bí thư Cao, ông nói đi, chuyện này tôi chẳng có lỗi gì cả, Chủ tịch huyện Thôi lại tạm thời cách chức tôi!
Sau khi nghe Diệp Trạch Đào kể lại, Cao Chấn Sơn đã hiểu được suy nghĩ của Thôi Vĩnh Chí, trầm giọng nói:
- Chuyện Đoàn thanh niên Tỉnh ủy và Công ty Phương Thảo Địa đang vào hồi quan trọng, cậu sao có thể bị cách chức được. Chuyện này tôi sẽ nói với Chủ tịch huyện Thôi làm sao để cậu tiếp tục công việc!
- Bí thư Cao, tôi là cán bộ của xã Xuân Trúc. Xảy ra chuyện như vậy, có cần phải báo cáo lên lãnh đạo xã một tiếng không?
Những lời này có vẻ như Diệp Trạch Đào có chút khiêu khích. Bí thư Lâm Dân Thư đã trở thành một mối lo của Cao Chấn Sơn rồi, còn Chủ tịch huyện kia lại liên quan đến chuyện của Thịnh Quốc Phi, thì chắc chắn sẽ đứng về phía Thịnh Quốc Phi.
Cao Chấn Sơn quả nhiên vừa nghe những lời này xong, liền lớn tiếng nói;
- Diệp Trạch Đào, cái gì mà cán bộ của xã Xuân Trúc. Cậu vẫn là cán bộ của huyện Thảo Hải. Không phải là trong cuộc họp vừa rồi Huyện ủy đã bổ nhiệm cậu làm Chủ nhiệm phòng xây dựng lại trường trung học ở xã Xuân Trúc sao? Cậu phải trực tiếp đứng ra phụ trách ở huyện.
Trong lòng Diệp Trạch Đào mừng thầm, Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính ở cái xã này như hắn cũng oách đó chứ. Chưa làm được việc gì cho xã, đã thành cán bộ của huyện rồi! Dù chưa chính thức là cán bộ huyện nhưng dùng cái này để đối phó với Lâm Dân Thư cũng có thể lắm chứ.
- Bí thư Cao, tôi nghe lời ông vậy!
Diệp Trạch Đào vội nói.
- Uhm, có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi điện cho tôi!
Cao Chấn Sơn nói xong thì cúp máy.
Lưu Mộng Y cứ mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào nghe điện thoại. Giọng của Cao Chấn Sơn trong điện thoại, cô đều nghe được cả. Nghe Diệp Trạch Đào trả lời điện thoại xong, Lưu Mộng Y cười vang:
- Lại chiếm được “thượng phương bảo kiếm” rồi sao?
- Ôi, cán bộ xã là khổ sở như vậy đó. Ở trên thì có quá nhiều lãnh đạo, chỉ vì một thằng con trai của Bí thư Thành ủy mà định