Hội nghị họp đến đây, ai cũng đều hiểu ra vấn đề, Diệp Trạch Đào lần này là đồng ý với đề nghị của Tôn Cương.
Xem ra cái áp lực lớn mạnh của Tôn Cương cũng thể hiện ra rồi, Diệp Trạch Đào đối diện với áp lực này cũng đành phải nhượng bộ!
Gió đã đổi hướng rồi, trong cuộc đấu đá tiếp theo giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Cương thì hắn có được mấy phần thắng đây?
Đây là việc mà mọi người không thể không suy nghĩ đến, nghĩ đến Tôn Cương còn có một người cha như Tôn Tường Quân thì chợt cảm thấy lại có một áp lực lớn đang hướng về huyện Thảo Hải.
Trước đây có một Diệp Trạch Đào đối đầu, mọi người không cảm thấy áp lực như vậy, đột nhiên phát hiện Diệp Trạch Đào bây giờ không đối đầu nữa, mọi người mới cảm thấy nguy cơ như vậy.
Bàng Huy mặc dù không rõ suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, nhưng thấy hắn ngồi đó rất điềm tĩnh, đặc biệt là lúc hôm qua khi nói chuyện với mình Diệp Trạch Đào cũng đã tâm sự hết thì ông ta có cảm giác là trong việc đối phó với Tôn Cương thì nhất định Diệp Trạch Đào có sự hậu thuẫn đằng sau, cái cảm giác lo lắng cũng giảm đi được phần nào.
Trần Tỏa Nguyên lại rất tin tưởng Diệp Trạch Đào, ông ta biết chắc chắn hắn sẽ không đơn giản như vậy. Diệp Trạch Đào đã thể hiện yếu đi như vậy thì cũng phải xem xét thật cẩn thận, dù sao đã theo hắn rồi thì băn khoăn cái gì chứ.
Cao Vệ liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái, trong lòng thầm nghĩ, không biết trong lòng Diệp Trạch Đào đang nghĩ gì. Nhưng bố anh ta lại luôn bảo anh ta phải đứng về phe hắn, theo kinh nghiệm của bố anh ta thì việc này hẳn là không có sai lầm lớn, trước tiên cũng phải xem xem đã.
Trong chuyện này, Cao Vệ cũng đã tự định cho mình một giới hạn, chỉ cần sẽ không đụng chạm đến lợi ích của mình thì chỉ việc ngồi xem mà không phải hành động nhiều.
Trong phòng họp bỗng chốc chuyển hướng, những người đứng ở vị trí trung lập đều đang theo dõi sát sao tình hình phát triển, tất cả mọi người đều tỏ ra rất cẩn thận.
Tôn Cương nở nụ cười, rồi liếc nhìn Trưởng phòng tổ chức Ngũ Thúy Miêu.
Lúc này Ngũ Thúy Miêu đang thất thần bị Tôn Cương liếc nhìn như vậy chợt giật mình, rồi nghĩ đến những chuyện mình làm, vội nói:
- Vừa rồi mọi người đang nghiên cứu việc ai đảm nhiệm chức Chủ nhiệm khu công nghiệp xã Xuân Trúc. Ở đây có ba ứng cử viên, một người đang là Bí thư xã Xuân Trúc- Ôn Phương, một người là Bí thư xã A Mộc – Quế Vĩnh Bình, còn một người nữa là Cố Thành Nhân, Phòng Công Thương huyện.
Tình hình của ba đồng chí này như sau.
Ngũ Thúy Miêu đọc rất nhanh bản tóm tắt lí lịch của ba người này.
Ngũ Thúy Miêu thực ra trong lòng rất buồn, cách làm của mình bây giờ đến những người hậu thuẫn trên thành phố cũng không chấp nhận rồi, chỉ có thể một lòng đi theo Tôn Cương thôi, không tiến lên phía trước là không được.
Mọi người thực ra cũng không nghe những gì cô ta giới thiệu, tình hình của những người này trong huyện mọi người đều rất rõ. Vấn đề bây giờ mọi người đang suy nghĩ đến là sự giao dịch trong chuyện này giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Cương.
Xem ra trong chuyện này hai bên đều đang tiến hành giao dịch, có thể là vì áp lực của cấp trên mà Diệp Trạch Đào đành phải nhượng bộ cái chức Chủ nhiệm khu công nghiệp, nhưng Diệp Trạch Đào cũng không thiệt thòi lắm. Phương Di Mai lên chức, hai cán bộ một người họ Hoàng, một người họ Cố rõ ràng là người của Diệp Trạch Đào, cũng đang tiếp tục phát triển.
Nhưng có điều làm mọi người không hiểu đó là cái cô Ôn Phương này. Trước đây mọi người đều cho rằng cô ta là người của Diệp Trạch Đào, có người còn cho rằng cô ta là người phụ nữ của hắn, không ngờ trong chốc lát cô ta lại là người của Tôn Cương, thay đổi nhanh quá!
Mặc dù tất cả mọi người đều đang suy nghĩ về việc này, nhưng vẫn phải tỏ ra tiếp tục theo dõi, Ngũ Thúy Miêu giới thiệu xong tình hình rất nhanh.
Sau khi giới thiệu xong Ngũ Thúy Miêu còn bổ xung thêm một câu:
- Phòng tổ chức thấy rằng, đồng chí Ôn Phương phù hợp với các điều kiện này hơn.
Đây cũng là thái độ của cô ta.
Quách Xán thấy tình hình đã được hoàn tất, thoáng nhìn Ngũ Thúy Miêu trong lòng ông ta hơi khó chịu, con người này dường như là đã rất gần gũi với Tôn Cương rồi!
Bí thư huyện ủy không thể khiến Trưởng ban tổ chức cán bộ trở thành người của mình được, điều này làm cho Quách Xán trong lòng rất không vui.
- Các đồng chí, mọi người cũng nên bàn bạc một chút, tính quan trọng của đại sứ quán khu công nghiệp xã Xuân trúc thì tôi không nói nữa, đây là việc mà mọi người đều biết rồi. Nếu muốn xã Xuân Trúc phát triển nhanh, thì việc xây dựng bộ máy lãnh đạo cũng rất quan trọng, từng bước từng khâu phải thật nghiêm túc.
Tôn Cương nói:
- Ba người được ứng cử đều rất tốt, có điều xét thấy đồng chí Ôn Phương là quen thuộc nhất với công việc ở xã Xuân Trúc, đồng chí này cũng rất phù hợp với các điều kiện khác, theo tôi thì đồng chí đảm nhiệm chức Bí thư đảng ủy khu công nghiệp và Chủ nhiệm là thỏa đáng.
Tôn Cương thể hiện thái độ trước.
Sau những lời Tôn Cương vừa phát biểu, trong phòng họp tĩnh lặng như tờ, thực ra mọi người đang chờ đợi thái độ của Diệp Trạch Đào. Chuyện này mà Diệp Trạch Đào không có thái độ gì thì mọi người cũng không dám nhiều lời, nếu ai đó mà thể hiện thái độ trước thì rất có thể sẽ làm mất lòng hắn.
Tôn Cương cũng nắm bắt được tình hình, nói xong liền đưa mắt nhìn Diệp Trạch Đào, thấy ánh mắt của hắn dường như lộ rõ ý là tôi sẽ đáp ứng các điều kiện anh cần, bây giờ chỉ chờ anh thôi!
Nhìn thấy thái độ này của Tôn Cương, Diệp Trạch Đào cười thầm trong bụng, hắn nói một cách bất đắc dĩ:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch Tôn!
Chỉ nói được mỗi câu này, không nói được gì hơn nữa, cách thể hiện của Diệp Trạch Đào dường như bị dồn cho uất ức đành phải chấp nhận kết quả này.
Tâm trạng lo lắng ban đầu của Tôn Cương coi như được trút bỏ, trong mắt anh ta lộ rõ vẻ đắc ý, đây là thắng lợi đầu tiên của anh ta với Diệp Trạch Đào trong cuộc đấu đá ở huyện Thảo Hải!
Tôn Cương lúc này đang muốn tìm vài người đi nhậu.
Sau