Nhìn thấy nội dung dự án của trung tâm xe hơi đã được khởi công xây dựng tại khu công nghiệp của xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào rất là vui mừng. Sau một tháng yên lặng, dự án xây dựng nhà máy chế tạo xe hơi cỡ lớn do nhà máy chế tạo xe hơi lớn nhất Trung Hoa cùng với nhà máy chế tạo xe hơi của Đức hợp tác đầu tư cuối cùng đã tiến hành nghi thức ký kết. Bây giờ đã bắt đầu xây dựng rồi. Nhà máy chế tạo xe hơi của Đức là tên của một doanh nghiệp mới hợp tác. Đây là dự án hợp tác xe hơi trong và ngoài nước có mức đầu tư lớn nhất trong nước những năm gần đây với vốn đăng ký 800 triệu. Vốn góp giai đoạn đầu của mỗi bên là 100 triệu. Hạng mục hợp tác đầu tư lần này nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của chính phủ hai nước Trung Quốc và nước Đức.
Nghe lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy xúc động. Không chỉ nói là nhà họ Tôn mà bên nước Đức cũng rất xem trong dự án hợp tác lần này. Việc này không chỉ đơn thuần là công lao của nhà họ Tôn, mà nói rõ được trong việc này nước Đức cũng đã rất quyết tâm. Nhà họ Tôn chỉ là có công trong việc đưa dự án này vào xã Xuân Trúc mà thôi.
Có được một dự án như thế này, từ Trung ương cho đến tỉnh đối với sự phát triển của Thảo Hải cũng có sự quan tâm sâu sắc hơn. Việc này có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển kinh tế của huyện Thảo Hải.
Tình hình cụ thể Diệp Trạch Đào không muốn tìm hiểu tới nữa. Dự án này rốt cuộc cũng đã được ký kết. Đó là việc đã chắc như đinh đóng cột. Có sự tồn tại của công ty nước Đức, thì sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào.
Dự án lớn như thế đó, không ai dám đem chuyện đó ra mà đùa giỡn.
Diệp Trạch Đào lẩm bẩm:
- Đến lúc phải ra tay rồi!
Lấy cuốn sổ tay của tên Tôn Cương đó ra, bỏ vào trong một cái túi đen, Diệp Trạch Đào đi về phía nhà của ông Điền.
Đối với việc này để cho người khác xử lý hắn không yên tâm, phải nghe một chút ý kiến của ông Điền mới được. Việc này nếu không gây nên thì thôi mà nếu đã gây ra thì có thể là sẽ rất nguy hiểm.
Ngồi vào xe, Diệp Trạch Đào tự lái xe đi về phía nhà ông Điền.
Đi được nửa đường Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Trần Tỏa Nguyên.
Kiếm một chỗ để đậu xe, Diệp Trạch Đào nghe điện thoại, Trần Tỏa Nguyên có chút lo lắng nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, dự án xe hơi đã khởi công rồi. Tôn Cương kêu gọi rất nhiều người tụ họp lại, trông rất là kiêu căng!
Gần đây không chỉ là người trong hệ của Diệp Trạch Đào mà các nhóm người khác cũng bị Tôn Cương đả kích rất gay gắt. Nghĩ tới Tôn Cương có một lực lượng hùng hậu, mọi người đều không dám đắc tội với gã ta. Cũng vì việc đó mà làm cho cả huyện không ái dám đối đầu với Tôn Cương.
Trần Tỏa Nguyên buồn rầu nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, anh phải quay về ổn định lại mới được!
- Có sự tình gì mới sao?
Diệp Trạch Đào nghe và hiểu được, ngày tháng của bọn Trần Tỏa Nguyên khó mà qua đây.
- Chủ tịch huyện, có một vài người đều chịu không nổi rồi!
- Được rồi, ông Trần này, có một số chuyện đừng nên quá biểu hiện ngu muội như vậy!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào sẽ không nói cho Trần Tỏa Nguyên biết là hắn đã bắt đầu ra tay rồi.
Trần Tỏa Nguyên thở dài nói:
- Chủ tịch huyện, cậu yên tâm, Trần Tỏa Nguyên tôi đây cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng sẽ đứng về phía cậu!
Lúc này đây hắn vẫn còn bày tỏ thái độ, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu. Tên Trần Tỏa Nguyên này là một người rất khá. Diệp Trạch Đào còn biết được một chuyện. Tôn Cang không biết là thông minh hay là có được sự chỉ dẫn của Tôn Tường Quân, gã cũng đang tiến hành lôi kéo Trần Tỏa Nguyên. Kết quả thì không lôi kéo được ông ta. Có thể làm được việc này thì tên Trần Tỏa Nguyên này đã trở thành một người có thể dùng được.
Chính trong lúc Diệp Trạch Đào cùng Trần Tỏa Nguyên nói chuyện điện thoại thì lúc này Ôn Phương đang ngồi đối mặt với Tôn Cương trong văn phòng làm việc của Tôn Cương
Tôn Cương nhìn lướt qua người của Ôn Phương một hồi.
Trong ánh mắt Của Tôn Cương lộ ra vẻ ham muốn cực độ.
- Ôn Phương, nếu đã đến giờ mà em còn như vậy thì anh không thể không nghi ngờ thành ý của em!
Tôn Cương đã không còn nhẫn nại được nữa, nhìn chằm chằm vào Ôn Phương, trầm giọng nói thế.
Trong lòng của cô ta rất là hỗn loạn. Cô ta biết rõ bản thân mình dùng biện pháp này nhiều lần để ngăn cản Tôn Cương tiến gần cô ta. Bây giờ Tôn Cương đã không còn lòng nhẫn nại nữa hôm nay gã ta muốn xem thái độ của mình.
Chẳng lẽ thật sự phải cùng hắn làm chuyện như thế một lần sao?
Ý nghĩ này không chỉ một lần xuất hiện trong đầu của cô ta. Thật ra bản thân đã không còn là thiếu nữ nữa cho dù là cùng với Tôn Cương làm chuyện đó một lần đi nữa cũng chẳng có tổn hại gì cả. Còn có thể tiếp tục giữ được mối quan hệ này. Nhưng mỗi khi nghĩ tới ý nghĩ này, thì Ôn Phương lại biết nếu như bản thân thật sự làm chuyện như thế mà Diệp Trạch Đào biết được thì chắc chắn sẽ mãi mãi không thể với hắn có bất cứ sự phát triển nào nữa.
Có được việc ký kết của dự án nhà máy xe hơi, việc này làm cho thế lực Của Tôn Cương phát triển đến đỉnh cao vượt trội. Đối mặt với cục diện như thế Tôn Cương đã trừng phạt hai người rồi. Gọi mình tới văn phòng của gã ta, tức là đừng nói đến chuyện mập mờ gì nữa.
Tôn Cương nói ra lời nói như thế đó, cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào Ôn Phương. Trong khoảng thời gian này Tôn Cương sống rất thoải mái. Có vài cô vợ nhỏ bị cậu ta dùng quyền lực để đánh đòn tâm lý. Đối với Ôn Phương gã ta đã quyết định dùng quyền lực để ép buộc cô ta.
Ôn Phương muốn cứu vãn tình thế nói:
- Việc này để tôi suy nghĩ đã.
Tôn Cương trầm giọng nói:
- Ba ngày, nếu như ba ngày đó mà em vẫn có thái độ như thế thì em tự liệu hậu quả đi!
Từ trong văn phòng của Tôn Cương bước ra, Ôn Phương ngồi vào trong xe cả buổi trời cũng không chạy xe đi. Bây giờ Tôn Cương đã ra kỳ hạn cuối cùng rồi, bản thân biết làm sao đây chứ?
Ý nghĩ phục tùng Tôn Cương một lần và từ chối gã ta không ngừng đấu tranh tư tưởng trong cô.
Với tình hình bây giờ của Tôn Cương, huyện Thảo Hải hoàn toàn chính là địa bàn của gã, đã đến lúc bản thân mình bắt buộc phải có thái độ rồi.
Ngồi được một hồi lâu, cuối cùng Ôn Phương đã quyết định lấy điện thoại ra và gọi cho Tôn Cương. Cô ta nói với gã:
- Chủ tịch huyện Tôn, thật tình xin lỗi anh!
Nói xong lời này, đột nhiên người của Ôn Phương nhẹ nhõm hẳn lên. Cái áp lực rất lớn trong lòng nay dường như đã được giải tỏa cả. Bản thân đã làm sai rất nhiều việc lần này quyết không thể tái phạm nữa. Đắc tội với Tôn Cương cũng không có việc gì to tát, cùng lắm vị trí của mình sẽ bị gã dồn ép đến cùng mà thôi.
Chẳng lẽ Diệp Trạch Đào sẽ để cho Tôn Cương thích làm gì mình thì làm sao?
Vậy thì cứ để cho hai người đàn ông này đấu một trận đàng hoàng thôi!
Sau đó Ôn Phương liền gọi cho Phương Di Mai. Hẹn Phương Di Mai đi tìm một địa điểm nào đó, cô ta quyết định phải cùng Phương Di Mai bàn bạc một chút rồi.
Diệp Trạch Đào vốn không biết trong đây còn có việc như thế này. Nói chuyện điện thoại xong Diệp Trạch Đào tiếp tục lái xe đến nhà ông Điền.
Đến nhà ông Điền, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một người rất quen đang ngồi ở chỗ đó cùng ông Điền nói chuyện rất vui vẻ.
- Chú Mạnh!
Diệp Trạch Đào kêu lên một tiếng.
Người này là tên là Mạnh Dân Quân lần trước đi cùng với lão Điền tới Thảo Hải.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Ha ha, Trạch Đào tới rồi, chú Mạnh của cậu từ trong Bắc Kinh đến Ninh Hải này nè.
Mạnh Dân Quân mỉm cười và tiến lên trước cùng Diệp Trạch Đào bắt tay nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi!
- Mau ngồi xuống nói chuyện nào.
Tiếng cười của ông Điền rất lớn, tỏ ra vẻ rất vui mừng.
Mọi người ngồi xuống, Mạnh Dân Quân mỉm cười nói:
- Tiểu Diệp à, sự phát triển của xã Xuân Trúc rất tốt đấy. Quả là không ngờ vùng đất như thế đó mà cậu cũng làm cho nó phát triển được. Đây là một công tác điển hình để giúp đỡ người nghèo đó!
- Cũng đều là do mọi người sợ nghèo, nghèo cho nên phải thay đổi suy nghĩ ạ!
- Hay cho câu nghèo cho nên phải thay đổi suy nghĩ, rất tốt. Chúng ta không thể nào cứ ở chỗ nghèo nàn đó mà lo âu. Mà phải tích cực tìm cách giải quyết, chỉ có được tính chủ động thì tình hình nghèo khó mới có thể thay đổi được!
Chú Mạnh tỏ vẻ rất là vui mừng.
Diệp Trạch Đào không hay thăm dò về tình hình của Mạnh Dân Quân. Nếu như không phải lần này có