Thư ký của Tôn Tường Quân không hề biết là đã xảy ra chuyện gì, trong tất cả mọi người chỉ còn mỗi anh ta được giữ lại. Bỗng nhiên thấy xuất hiện những nhân viên mới trong lòng anh Thư ký lo lắng đến cực độ. Cuối cùng thì cũng thấy Tôn Tường Quân đi ra, Thư ký liền thận trọng hỏi:
- Bí thư, đây là…?
Tôn Tường Quân không còn hơi sức đâu để nói, chỉ xua tay một cái.
Tất cả những nỗ lực đều đã trở thành công cốc khiến Tôn Tường Quân tuyệt vọng.
Nhìn thấy nét mặt của Tôn Tường Quân như vậy, anh Thư ký hiểu rằng ông Bí thư Tôn mà mình đi theo tiêu chắc rồi.
Thầm thờ dài, anh Thư ký cũng không còn cách nào nữa. Anh ta biết nếu mình có bất kỳ hành động gì có khi lại bị những người mới đến này nhanh chóng khống chế cũng nên.
Theo Bí thư Tôn đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên anh Thư ký có cảm giác sợ.
Ngồi trong xe, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh ngồi chờ chỉ thị của người lái xe mới được bố trí, Tôn Tường Quân và anh Thư ký đều chẳng biết làm sao.
Lúc này, một nhân viên bảo vệ đi tới đưa chiếc điện thoại mà lúc nãy sau khi Tôn Tường Quân đi vào họ đã thu của anh Thư ký đưa lại cho anh ta.
Cầm lại chiếc điện thoại, trong lòng anh Thư ký khổ sở. Bây giờ chắc chắn là nội dung của những cuộc gọi đều sẽ bị kiểm soát, sẽ không còn được tự do như trước kia nữa!
Rốt cuộc là Bí thư Tôn đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng anh Thư ký ngổn ngang những thắc mắc. Nhìn về phía Tôn Tường Quân thì chỉ thấy ông ta đang nhắm mắt ngồi trong xe.
Lúc nhìn xuống, anh Thư ký liền thấy trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi đến.
Bấm qua những cuộc gọi đến của Tôn Cương, Thư ký nói nhỏ:
- Bí thư Tôn, Tôn Cương đã gọi đến mấy cuộc điện thoại luôn ạ!
Những cuộc điện thoại khác có thể không nói, nhưng điện thoại của Tôn Cương thì nhất định phải báo cáo đầu tiên.
Tôn Tường Quân vốn đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi vậy mà trong chốc lát bỗng như có sức lực, một tay giật lấy rồi hét lớn vào điện thoại:
- Tôn Cương, cái cái thằng thối tha này…
Không còn phong thái của một vị lãnh đạo cấp cao nữa. Tôn Tường Quân chửi mắng một thôi một hồi.
Thấy Tôn Tường Quân mắng xong còn đang thở dốc, trong lòng anh Thư ký lấy làm kinh ngạc. Chỉ có xảy ra chuyện gì đó ghê gớm lắm mới có thể ảnh hưởng đến tâm trí của Bí thư Tôn. Xem ra sự việc xảy ra ngày hôm nay đã khiến cho tâm trạng của Bí thư Tôn rối bời rồi.
Lúc này Tôn Cương đang định đứng dậy thì nhận được điện thoại của bố, trong lòng còn đang vui vẻ. Nhưng anh ta chưa kịp nói câu nào thì trong điện thoại đã vọng ra tiếng la hét giận dữ của Tôn Tường Quân rồi.
Lần đầu tiên bị bố hét lên chửi như vậy nên Tôn Cương sợ toát hết cả mồ hôi trán. Anh ta hoàn toàn không biết tình hình gì cả.
- Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trước mắt Tôn Tường Quân, Tôn Cương lúc nào cũng tỏ vẻ rất biết nghe lời nên anh ta không nghĩ là bố mình sẽ giận dữ như vậy.
- Con nói đi, cuốn sổ ghi chép đó là sao?
La mắng một hồi, Tôn Tường Quân cũng biết có chửi con trai mình thì cũng chẳng ích gì. Bây giờ, điều mà ông ta muốn biết nhất đó là chuyện về cuốn sổ ghi chép.
Tôn Cương vừa mới nghe đến chuyện cuốn sổ ghi chép thì rất kinh ngạc. Cái chuyện vốn đã sắp quên được rồi giờ lại hiện về trong suy nghĩ của mình.
- Cuốn sổ nào ạ?
Đương nhiên là Tôn Cương không dám nói về chuyện mình đã viết trong cuốn sổ ghi chép đó nên muốn giả bộ. Anh ta biết thứ đó quá nguy hiểm.
Tôn Tường Quân vốn dĩ đã dập tắt được cơn giận rồi nhưng khi nghe Tôn Cương nói như vậy, ông ta lại giận điên lên, trong lòng cay đắng. Không ngờ con trai mình lại còn giả vờ dỗ dành mình, dỗ dành đến mức phá hủy luôn cả con đường làm quan của mình!
Nén cơn giận xuống, lần đầu tiên Tôn Tường Quân nghĩ đến những lời nói quan tâm đến bọn trẻ mà Phó Thủ Hách đã nói. Thấy mình đúng là đã ít quan tâm đến bọn Tôn Cương. Từ trước tới giờ mình chưa từng nghĩ là bọn trẻ sẽ trở nên như vậy.
- Tiểu Cương, nói thật với bố đi. Cuốn sổ ghi chép của con là sao. Sao lại đến tay của Ủy ban Kỷ luật trung ương?
Tôn Cương vốn đã không muốn thừa nhận nhưng đột nhiên nghe thấy Tôn Tường Quân nói cuốn sổ ghi chép đó đã đến tay của Ủy ban kỷ luật trung ương thì bỗng như mất đi tinh thần khí thế, toàn thân ngồi liệt trên ghế.
Tôn Cương quá rõ tình hình một khi đã rơi vào tay của Ủy ban kỷ luật trung ương như ba mình đã nói thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
- Bố? Bố không sao chứ?
Hơn ai hết Tôn Cương biết mình đã ghi những gì trong cuốn sổ ghi chép đó. Cuốn sổ đã rơi vào tay của Ủy ban kỷ luật trung ương thì đối với bố mình mà nói là một tai họa vô cùng ghê gớm.
Tôn Cương lại nghĩ đến chuyện chẳng may có thể xảy ra. Hi vọng là bố mình không xảy ra chuyện gì.
Tôn Tường Quân thở dài nói:
- Tiểu Cương, mấy năm trở lại đây bố cũng bận bịu công chuyện, không thể quan tâm tới con. Thôi được rồi, hết nhiệm kỳ bố có thể về nghỉ ngơi được rồi, tiện thể cũng quan tâm chăm sóc các con luôn!
Lúc này, Tôn Tường Quân đã hoàn toàn mất đi sự ham muốn tranh giành hơn thiệt. Trong lòng chỉ muốn dạy dỗ Tôn Cương tụi nó cho đàng hoàng thôi.
- Bố, bố nói gì vậy? Sao bố phải nghỉ hưu?
Tôn Cương đã biết rằng bố mình đã bị ảnh hưởng, hơn nữa lại sắp phải nghỉ hưu thì lập tức nghĩ ngay đến sự an nguy của mình.
Trong suy nghĩ của Tôn Cương thì bản thân mình mới là trên hết. Bố đã bị ép phải về nghỉ hưu, cuốn sổ ghi chép đó đã lộ ra rồi thì nhất định mình cũng sẽ có chuyện thôi. Trong lòng lập tức cảm thấy lo lắng bất an.
- Tiểu Cương, đừng nói gì nữa. Ủy ban kỷ luật trung ương sẽ nhanh chóng cử người đến đem con đi. Phối hợp với họ một chút.
- Ủy ban kỷ luật muốn đem con đi sao? Bố, bố phải cứu con, con không tới Ủy ban kỷ luật trung ương đâu!
Thiếu chút nữa là Tôn Cương đã khóc thành tiếng cầu cứu rồi. Lúc này anh ta đã không còn nghĩ mình là Chủ tịch huyện nữa.
- Tiểu Cương, cứ như vậy đi!
Tôn Tường Quân đã không còn gì để nói nữa.
Nói xong mấy câu như vậy, Tôn Tường Quân tắt điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ôi!
Trong lòng thở dài