Tôn Tường Quân không dặn dò câu gì đã đi rồi, các vị lãnh đạo của tỉnh và thành phố đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ trong mấy ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện khiến cho mọi người cứ như đang nằm mơ. Nhiều người cảm giác từ trong những chuyện này mà thấy mình trưởng thành lên rất nhiều.
Dương Hiên cũng không biết cho gọi Hứa Phu Kiệt và Sở Tuyên đi nói chuyện gì mà khiến cho mặt mũi hai người đều âm u lạnh lẽo.
Sau khi bước ra, Hứa Phu Kiệt nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng đó, liền nói:
- Trạch Đào, ngày mai Bí thư Dương đến xã Xuân Trúc, cậu tháp tùng ông ấy nhé.
Khi nói những câu đó, ông ta không hề liếc mắt đến Quách Xán một lần nào.
Quách Xán đứng ở đó cảm thấy đau khổ vô cùng tận. Gã biết Bí thư Hứa lần này đã tỏ thái độ đối với gã rồi.
Lại nhìn về phía Dương Hiên, thấy Dương Hiên không muốn đem sức chú ý lên Quách Xán, ánh mắt chỉ quét qua người gã mà thôi.
Trong thời điểm then chốt trước mắt, Diệp Trạch Đào lại được chỉ định tháp tùng Bí thư Tỉnh ủy, chuyện này là một chuyện đại sự đối với tất cả mọi người, bọn họ đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Sở Công an tỉnh đã chứng minh được cái chết của Tôn Cương và Diệp Trạch Đào không hề có liên quan gì cả. Điều này cũng khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy nhẹ nhõm.
Bí thư Tỉnh ủy Dương kỳ thực không phải là người ưa sự phô trương, nên không muốn các vị lãnh đạo đi theo tháp tùng. Ông ta ở lại trong nhà khách của Huyện ủy, Diệp Trạch Đào cũng đi về nhà mình.
Mấy ngày loạn như thế khiến cho ai nấy đều quá mệt mỏi.
Vừa bước vào nhà, Diệp Trạch Đào liền ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Đấu tranh khiến cho người ta trưởng thành. Thông qua lần tranh đấu vừa rồi, Diệp Trạch Đào phát hiện mình đã có sự trưởng thành rõ rệt trên mọi phương diện.
Trông thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào như vậy, bà Tôn Trí Phương thất kinh hỏi:
- Trạch Đào, con làm sao vậy?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Con hơi mệt, con đi ngủ đây.
Nhìn theo bóng dáng Diệp Trạch Đào đi vào phòng, bà Tôn Trí Phương thở dài lẩm bẩm:
- Làm quan xem ra không dễ dàng, thảnh thơi chút nào!
Bà Tôn Trí Phương cố nhiên là không thể tưởng tượng nổi cậu con trai mình lại phải trải qua nhiều chuyện đến như vậy. Cái chết của Tôn Cương suýt chút nữa Diệp Trạch Đào bị nghi oan.
Diệp Trạch Đào vừa bước vào phòng ngủ thì Diệp Oánh về, vừa bước vào cửa liền hỏi bà Tôn Trí Phương:
- Mẹ, Trạch Đào có về không?
Chỉ về phía phòng của Diệp Trạch Đào, bà Tôn Trí Phương nói:
- Vừa về, mới đi ngủ.
- Mẹ, mẹ không biết đấy thôi, ở huyện xảy ra chuyện lớn rồi. Nghe nói Chủ tịch huyện Tôn Cương cưỡng hiếp Trưởng ban Tổ chức cán bộ, kết quả là hai người chém nhau, đều đã bị chết cả!
Bà Tôn Trí Phương hoảng sợ, giật mình nói:
- Sao lại có chuyện đó xảy ra chứ!
Diệp Oánh liền cười đắc ý nói:
- Hiện mọi người đều đang bàn luận, nói rằng Diệp Trạch Đào chắc sẽ có bước tiến thêm nữa. Lần này Tôn Cương đã bị cậu ấy làm cho mất mát như thế đấy!
Bà Tôn Trí Phương quá hoảng sợ, hỏi dồn:
- Con đừng có nói năng linh tinh, Chủ tịch huyện Tôn vừa chết, sao có thể nói Diệp Trạch Đào làm cho người ta mất mát được chứ!
Diệp Oánh liền cười nói:
- Làm mất mát không phải là đi giết người, chỉ là nói cách khác thôi.
Bà Tôn Trí Phương liền cười nói:
- Con ấy à, toàn nói chuyện mập mờ!
Hai người ngồi đó nói chuyện của Diệp Trạch Đào, thì Diệp Trạch Đào lúc đó đang nghe điện thoại của Điền Lâm Hỉ gọi tới.
Huyện Thảo Hải xảy ra chuyện Điền Lâm Hỉ đã sớm biết từ lâu, ông ta vẫn luôn theo dõi. Sau khi biết không có chuyện gì của Diệp Trạch Đào, thì liền lập tức gọi điện cho Diệp Trạch Đào để hỏi han tình hình.
Diệp Trạch Đào cũng cứ thế nằm trên giường tường thuật lại chuyện các vị lãnh đạo các cấp thành phố và tỉnh đang cho điều tra về nguyên nhân cái chết của Tôn Cương cho Điền Lâm Hỉ nghe.
Điền Lâm Hỉ nghe xong nói:
- Đích thân Tôn Tường Quân đi tìm hiểu tình hình cũng tốt, qua đó, chí ít thì ông ta cũng tìm hiểu được chuyện cậu không liên quan gì đến cái chết của Tôn Tường Quân cả. Haiz! Thằng con trai của ông ấy đúng là một người có chết bản tính cũng không thể thay đổi. Những nội dung viết trong cuốn sổ tay đó xem ra Tôn Tường Quân đã hiểu rất rõ!
- Nói vậy tức là Tôn Tường Quân đã biết chuyện về cuốn sổ tay rồi!
Diệp Trạch Đào nói.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Trên trung ương đã có quyết định về chuyện của Tôn Tường Quân rồi, đến nhiệm kỳ tới sẽ gạt Tôn Tường Quân ra.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cái chết của Tôn Cương có ảnh hưởng đến việc gạt Tôn Tường Quân ra không?
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Cố nhiên là Tôn Tường Quân muốn nắm bắt cơ hội này, nhưng cậu cũng nghĩ mà xem, có một số người khó khăn lắm mới có thể đánh gục được ông ta, thì liệu có ai còn đồng ý cho ông ta quay lại chứ!
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy lời của Điền Lâm Hỉ rất có lĩ lẽ. Thả con ngựa Tôn Tường Quân ra, nếu làm không tốt có thể sẽ trở thành thả hổ về rừng. Những nhân vật đứng đằng sau ấy làm sao có thể phạm phải một sai lầm nhỏ như thế được chứ.
Điền Lâm Hỉ lại cười nói:
- Cố nhiên là thế rồi. Tôn Tường Quân cũng nhìn được thấy tình hình đó. Nếu như ông ta đã nhìn ra vấn đề rồi thì sẽ nhất định hành động. Đầu tiên, sẽ là chuyện phó Bí thư ở đó. Tay phó Bí thư đó từ trước đến giờ vẫn luôn xem trọng Tôn Tường Quân!
Quả thật Diệp Trạch Đào vốn không hiểu lắm chuyện của các tầng lớp trên, nên chỉ có thể nghe mà thôi.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Có khả năng là cậu không hề biết Tôn Tường Quân còn có một tính toán mới. Đó chính là đem lực lượng phủ quyết của cậu trở thành lực lượng tranh đấu!
Diệp Trạch Đào liền cười:
- Tôi thì có đáng gì chứ, chắc ông ta không thèm để mắt đến tôi đâu!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Cũng không thể nói như vậy được, cậu có thể hạ gục đến thảm hại một đối thủ mạnh như Tôn Cương, thì thành thật mà nói, giữa Tôn Tường Quân và cậu cũng không có những xung đột lợi hại nào lớn lắm. Cố nhiên rồi, đấy là dưới góc độ ông ta không hề biết về tình hình của cuốn sổ tay, chuyện cuốn sổ tay ấy ông ta không thể biết là chính cậu đã cung cấp nó. Trong tình hình trước mắt, cậu có cho rằng ông ta còn định lôi kéo cậu về phía mình không?
Diệp Trạch Đào cẩn thận suy xét từng câu, từng chữ trong lời nói của Điền Lâm Hỉ. Không nghĩ thì không biết, chứ khi đã nghĩ rồi thì thấy đúng là trong truyện này còn có cái gì đó.
Đương nhiên là Tôn Tường Quân không xem trọng mình, ông ta chỉ xem trọng lực lượng phía sau lưng của mình mà thôi.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Ông ta bắt tay cùng cậu, lại còn nói những lời như vậy chính là thái độ chủ động cầu hòa đó. Ông ấy hy vọng cậu sẽ đem chuyện đó nói cùng với những lực lượng phía sau lưng cậu. Đối với những nhân vật theo đuổi chính trị