Cuộc đối thoại giữa Dương Hiên với các vị lãnh đạo quả là một chấn động lớn. Mọi người đều biết Diệp Trạch Đào coi như đã để lại một ấn tượng trong lòng của Dương Hiên rồi.
Mọi người càng hiểu rõ hơn đối với cách đối xử của Diệp Trạch Đào sau này nhất định phải cẩn thận mới được.
Dương Hiên nhìn về phía Tô Trung Toàn, hỏi:
- Phải chuyển vào Vườn trường mới?
Tô Trung Toàn vội nói:
- Bí thư Dương, kế hoạch đã định vào tuần sau.
Dương Hiên ngậm ngùi: - Tôi cũng muốn gia nhập, nhưng đáng tiếc là thời gian không cho phép!
Hứa Phú kiệt liền nhìn về phía Diệp Trạch đào hỏi:
- Trạch Đào, ngày mai có chắc là kịp lúc đi không?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Tô Trung Toàn.
Tô Trung Toàn biết rõ đây là một cơ hội, liền nói ngay:
- Thực ra sớm có thể chuyển đi rồi, chỉ là muốn mời một số người đến dự lễ nên mới nên kế hoạch vào tuần sau.
Hứa Phu Kiệt cười rồi nói:
- Được rồi, hôm nay làm gấp một chút, chiều mai là có thể hoàn thành.
Tô Trung Toàn nói lớn:
- Không thành vấn đề.
Hứa Phu Kiệt hỏi Dương Hiên:
- Ngày mai có cần mời Bí thư Dương bớt chút thời gian đến xem không?
Dương Hiên vui mừng vuốt cằm nói:
- Nếu như không phiền thì tôi cũng đến tham gia một lát.
Nói đến đây, Dương Hiên tiếp lời:
- Chuyện tôi được nghe nhiều nhất là chuyện đồng chí Tiểu Diệp cứu người và việc xây lại trường học. Đừng coi đấy đơn giản chỉ là một khu trường học. Sự tốt xấu của một ngôi trường cũng liên quan đến sự phát triển của cả một xã. Điều quan trọng là nằm ở từng hộ gia đình. Đây không phải là chuyện nhỏ!
Sở Tuyên nói:
- Bí thư Dương nói rất hay. Bước tiếp theo thành phố của chúng ta phải đẩy mạnh hơn nữa việc đầu tư vào phương diện này. Tiến hành thanh tra, kiểm tra toàn bộ các trường học trong toàn thành phố, cải thiện hoàn cảnh dạy học của toàn thành phố.
Dương Hiên nói:
- Ý kiến rất tuyệt!
Mọi người đều cảm thấy vô cùng hào hứng.
Sau khi tan họp, Diệp Trạch Đào nói với Tô Trung Toàn và Thường Minh Quang:
- Nhất định phải làm tốt việc này, thế này đi, cần những ai thì cứ điều động từ khu công nghiệp!
Ôn Phương ở 1 bên nói
- Chủ tịch huyện Diệp xin hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ ngay lập tức điều động nhân sự tham gia công việc này. Nhất định trong vòng tối nay sẽ chuẩn bị xong mọi khâu!
Thường Quang Minh nói:
- Các thôn chúng ta cũng sẽ có thông báo, tin chắc rằng những người dân thành thị sẽ tới.
- Liệu thông báo có đến kịp không?
Cao Vệ ở bên này hỏi.
- Phó Chủ tịch huyện Cao yên tâm, hiện giờ các thôn đều đương trang bị điện thoại cả, hoàn toàn không thành vấn đề.
Cao Vệ lại hỏi tiếp:
- Vậy cần trên Huyện ủng hộ thế nào ?
Ông ta hiện được xem là lãnh đạo chủ chốt bên phía chính phủ, nghĩ đến ngày mai khi Bí thư Dương phải tham gia nghi thức chuyển nhà, đây là một chuyện lớn, nên không tránh khỏi có đôi chút lo lắng.
Thường Minh Quang mỉm cười nói:
- Xã Xuân trúc hiện nay đã không còn như trước nữa. Những việc này đã được làm từ lâu, mọi công tác chuẩn bị cũng gần như đã hoàn tất, chỉ cần phân công công việc nữa là ổn, không lâu sau là có thể hoàn thành rồi.
Cao Vệ lúc này mới an tâm được phần nào.
Diệp Trạch Đào quả là rất rõ tình hình xã Xuân Trúc. Chỉ cần chính quyền xã và khu công nghiệp liên hợp lại với nhau cùng thực hiện, chuyện này thực sự không hề khó.
Dặn dò xong mọi chuyện, Diệp trạch Đào vội vã đi lo chuyện cơm nước, ăn ở. Hoàn toàn không thể quản được vấn đề chuyển trường trung học.
Sáng ngày hôm sau theo như đã định, Dương Hiên vào trong các khu công nghiệp và gặp mặt lãnh đạo các đơn vị, và hơn cả là gặp đại biểu của doanh nghiệp bên phía nước ngoài.
Nghe xong báo cáo của các doanh nghiệp, Dương Hiên đã nhìn thấy những bước tiến đầu trong sự phát triển của xã Xuân Trúc.
Cả một buổi sáng, Dương Hiên đều tỏ ra vô cùng thoải mái, suốt dọc đường đều nói cười rất vui vẻ.
Ăn xong bữa cơm trưa, Tô trung Toàn tới tìm Diệp Trạch Đào và nói :
- Chủ tịch huyện Diệp, mọi thứ đã chuẩn bị xong ,tất cả đều tiến hành theo quy tắc ban đầu, do Hiệu trưởng Ngưu Trọng Trung tiến hành chủ trì.
Diệp Trạch Đào thoạt nhìn, nghi thức đầu tiên là cắt băng khánh thành, sau đó là lời phát biểu của các vị lãnh đạo, rồi đến việc chuyển giao phòng học.
Cân nhắc một chút về chi tiết nội dung trên cơ sở pháp luật. Diệp Trạch Đào biết rằng, đây không còn là vấn đề quá lớn.
Nhìn thấy đạt được những gì đã đặt ra quả không tồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Cứ như vậy đi.
Buổi chiều, khi Dương Hiên len ra khỏi đám đông, tới được trường học, gã vẫn không khỏi kinh ngạc vì sự ồn ào, náo nhiệt ở nơi đây. Chỉ thấy trường học như một cái chợ vỡ, thôn dân ở đây chen chúc vòng trong vòng ngoài.
Diệp Trạch Đào cũng có chút hãi hùng, nhìn sang Thường Minh Quang hỏi:
- Sao lại nhiều người đến thế này?
- Chủ tịch huyện Diệp, ngài không biết sao, nghe nói sắp chuyển trường. Người dân ở các thôn đều muốn đến xem, nhiều người trong làng này còn đi suốt đêm để đến đây.
Dương Hiên thở dài:
- Điều đó chứng mình gì chứ? Chứng minh rằng các vị tiền bối rất coi trọng sự giáo dục! Trong chuyện này, đồng chí Diệp Trạch Đào đã lại làm được một việc tốt!
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Đều là nhờ kết quả của sự quan tâm từ các cấp lãnh đạo. Tôi chỉ làm những việc mình nên làm!
- Một việc nên làm rất tốt. Nếu như mỗi người cán bộ chúng ta đều làm tốt nhiệm vụ của mình thì mọi mặt của công việc sẽ có bước tiến xa hơn nữa!
Hai ngày nay, Dương Hiên đều ra sức khen ngợi Diệp Trạch Đào. Xem ra y rất hài lòng về hắn.
Thật vui mừng khi đứng trước tòa nhà cao vút có đề chữ 5 chữ: “ Trường Trung học Xuân Trúc ”. 5 chữ lớn ấy đã khiến cho tòa nhà kia có vẻ khí thế khác thường. Trên sân thể dục rộng lớn, cả thầy và trò đã ở đó đợi từ sớm, có thể thấy rõ sự vui sướng hiện lên trên khuôn mặt của từng người.
Những người dân của các thôn cũng chiêm ngưỡng tòa nhà với một niềm vui tương tự.
Khi bọn Dương Hiên đến, dưới sự ra hiệu của hiệu trưởng Ngưu Trọng Trung, thầy và trò nhất loạt nổ một tràng pháo tay hoan nghênh.
Trông thấy sự nồng nhiệt như vậy, Dương Hiên tỏ ra vô cùng vui mừng, y nói:
- Lòng dân. Đây chính là lòng dân!
Dưới sự chủ trì của Ngưu trọng Trung, các cấp lãnh đạo đã lần lượt tiến hành đọc diễn văn phát biểu, thể hiện sự đánh giá cao về việc xây