- Chủ tịch huyện Diệp, ngài vẫn ở trong căn phòng này sao, ngài xem hay là chuyển đến tòa nhà lớn đi, có đặc biệt dành một phòng cho ngài.
Ngưu Trọng Trung tìm đến Diệp Trạch Đào hỏi.
Ai cũng biết khi tòa nhà được xây lên rồi, mà ở xã này Diệp Trạch Đào vẫn ở căn phòng dột nát này, trước khi Diệp Trạch Đào còn chưa chuyển nhà, thì các thầy cô cũng không dám chuyển.
Diệp Trạch Đào mỉm cười:
- Tôi ở đây cũng khá tốt, không phải chuyển đi đâu cả, để các thầy cô vào đó sống đi, dạy dỗ các cháu mới là quan trọng!
Ngưu Trọng Trung nhìn căn phòng của Diệp Trạch Đào nói:
- Ôi, không lâu sau cũng phải sửa lại căn phòng này rồi, mọi người cuối cùng cũng có được một chỗ ở tốt!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Chúng ta cũng phải tạo ra một môi trường tốt cho các thầy cô và học sinh. Chỉ như thế, mới có được nhiều nhân tài xây dựng xã Xuân Trúc! Bước tiến tiếp theo của xã ta sẽ không ngừng cải thiện điều kiện học tập ở đây, một nơi đang đi lên làm giàu trên con đường chân chính, giáo dục chính là gốc rễ!
Ngưu Trọng Trung thở dài:
- Tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy!
- Sẽ càng ngày càng tốt hơn, đến lúc ấy, chúng ta còn cần bố trí thiết bị giáo dục, phải làm cho trường Trung học xã Xuân Trúc trở thành trường trung học tốt nhất huyện!
Ngưu Trọng Trung hai mắt sáng ngời:
- Tôi tin ở Chủ tịch huyện Diệp!
Xới một bát cơm, Diệp Trạch Đào bưng ra ngoài cửa ngồi xổm trước nhà ăn, nhìn dáng vẻ vui mừng của bọn trẻ, trong lòng hắn cảm thấy mãn nguyện vô cùng. Lúc này, hắn lại không nghĩ đến chuyện đối đầu, trong bụng chỉ có một ý nghĩ, bản thân đã làm được việc tốt cho xã Xuân Trúc.
Trong đời người nếu có thể làm được một, hai việc có ý nghĩa để sau này về già nhớ lại, vậy thì đời này không còn gì phải hối tiếc!
Diệp Trạch Đào tự cảm thấy những việc mình làm có thể lưu lại trong kí ức của mình đến già.
- Thầy Diệp , những món quà ấy thế nào?
Dương Ngọc Tiên bưng bát cơm ngồi trước mặt Diệp Trạch Đào.
Xem ra lại là bọn trẻ bày trò đây! Đối với năng lực tổ chức lãnh đạo của Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào không hề nghi ngờ chút nào.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Dương Ngọc Tiên nói:
- Thầy Diệp, nhìn thầy có vẻ mệt mỏi, có phải có chỗ nào không khỏe?
Diệp Trạch Đào liền cười, nói:
- Thầy Diệp của em ngày ngày kiên trì luyện Ngũ Cầm Hí, cơ thể vô cùng khỏe mạnh.
Dương Ngọc Tiên cũng cười rồi nói:
- Em cũng ngày ngày kiên trì luyện, bây giờ ngày nào cũng có tinh thần, à phải rồi, mẹ em hôm nay đến thăm, bà cũng nhìn thấy ngôi trường rồi, trong lòng vui khỏi phải nói!
- Thế mẹ em đâu?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Bà đã cùng bố em về từ sớm, sức khỏe của bà bây giờ khỏe hơn nhiều rồi, đi đường núi cũng không có vấn đề gì.
Diệp Trạch Đào cũng mừng cho Dương Ngọc Tiên, cười nói:
- Thế thì tốt quá, tăng cường luyện tập, tăng cường dinh dưỡng, vậy thì nhanh khỏi lắm.
- Dương Ngọc Tiên, tôi biết cô chắc chắn sẽ chạy đến đây mà!
Chợt thấy Thôi Nguyệt Lan bưng bát cơm bước đến.
- Thì sao, sao tôi không thể tới?
Dương Ngọc Tiên trừng mắt nói với Thôi Nguyệt Lan.
Hai cô này, vừa gặp là cãi nhau, Diệp Trạch Đào hứng thú nhìn họ.
- Thầy Diệp, Sao thầy lại dạy Dương Ngọc Tiên luyện Ngũ Cầm Hí mà không dạy em? Tôi chắc chắn khỏe hơn cô ấy! Thầy cũng phải dạy em!
Thôi Nguyệt Lan ưỡn ngực lên nói.
Diệp Trạch Đào nhìn Dương Ngọc Tiên:
- Bạn bè cùng học phải đoàn kết, em bớt chút thời gian dạy Ngũ Cầm Hí cho Nguyệt Lan!
Dương Ngọc Tiên bĩu môi một cái:
- Chỉ sợ cô học không được!
- Ai nói vậy? Tôi làm được!
- Cô nghe cho kĩ, đây là gia truyền của nhà thầy Diệp, không được truyền ra ngoài!
Dương Ngọc Tiên nói.
Thoáng nhìn Diệp Trạch Đào, Thôi Nguyệt Lan lấy sức gật đầu một cái nói:
- Tôi quyết không truyền ra ngoài!
Diệp Trạch Đào cười khổ trong lòng, sao lại tự biến thành gia truyền thế này!
Lúc này một vài học sinh nữa lại đến, mọi người liền vây quanh Diệp Trạch Đào, bàn luận chuyện trường học.
Nhìn thấy các học sinh vui vẻ như vậy, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui theo, hắn nói:
- Trách nhiệm chủ yếu của các em bây giờ là học, rõ chưa, vì sự phát triển của xã Xuân Trúc, phải cần có kĩ thuật hiện đại, nhân lực có tri thức, đến khi ấy, các em có thể ngồi tại một văn phòng rộng rãi sáng sủa làm việc, đến khi ấy gia đình của các em cũng sẽ đổi khác, phải cố lên!
Thôi Nguyệt Lan nói:
- Thầy Diệp, em học trên lớp hiện giờ cũng phải gọi là thuộc năm người đứng đầu!
- Còn kém nhiều!
Dương Ngọc Tiên nói.
- Là thế nào, đừng coi thường người khác, chưa biết chừng không lâu sau tôi còn vượt cả cậu đấy!
Thôi Nguyệt Lan ấm ức nói.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Các em học kỳ sau thi rồi đấy, thầy hy vọng các em đều có thể thi đỗ trường trên huyện, đến lúc ấy lại học chung một lớp.
Dương Ngọc Tiên nói:
- Thầy Diệp, em thì không thành vấn đề, chỉ sợ những người khác thôi!
- Hừ, Dương Ngọc Tiên, chúng ta cùng chờ xem!
Các học sinh đều tỏ thái độ dồn dập, nhất định phải cố gắng học.
Ăn cơm xong, Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan cùng đến phòng Diệp Trạch Đào đun nước giúp, dọn dẹp một chút trong nhà rồi mới rời khỏi ký túc xá của hắn.
Lặng lẽ ngồi bên trong kí túc xá, Diệp Trạch Đào cầm cuốn sách về phương diện tài chính chăm chú xem.
Chỉ có lúc này Diệp Trạch Đào mới có thời gian tự mình cảm nhận.
Quyển sách này là một trong những cuốn sách giáo khoa của trường Đảng, Diệp Trạch Đào mặc dù hồi còn học Đại học cũng đã từng học qua một chút nội dung phần này. Trải qua một năm làm việc, khi cầm quyển sách lên lần nữa, Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra bản thân lại tiếp thu được rất nhiều kiến thức.
Trong lòng đang nghĩ, xem ra lí luận phải kết hợp với thực tiễn mới được.
Khi đang xem hết sức chăm chú, bỗng có điện thoại của Lưu Mộng Y.
Vừa nhấn điện thoại, Lưu Mộng Y liền hỏi:
- Trạch Đào, nghe nói Tôn Cương vừa chết, có thật vậy không?
Nghe thấy tiếng Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Em đã về nước rồi sao?
Nhìn thấy điện thoại từ trong nước gọi đến.
Lưu Mộng Y nói:
- Là Trịnh Tiểu Nhu gọi điện báo cho em biết, nói là em bây giờ có thể đã về rồi.
Lại là Trịnh Tiểu Nhu!
Diệp Trạch Đào phát hiện người phụ nữ này thật sự là một con người không chịu ngồi yên, thật không biết cô ta đang nghĩ cái gì, xem ra cô ta và Lưu Mộng Y cùng trộn lẫn với nhau.
Diệp Trạch Đào liền đem toàn bộ tình cảnh kể một lượt cho Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y thật sự là không biết việc Tôn Cương còn có những chuyện khác, nghe xong cô sợ hãi nói:
- Không ngờ gã ta lại là con người tồi như vậy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố của Tôn Cương sau khi nhìn thấy cuốn sổ tay của anh ta cũng đi luôn.
Diệp Trạch Đào không hề nói Ôn Phương đã lấy được quyển sổ tay, chuyện chính mình lại giao cho Điền Lâm Hỉ, mà chỉ nói là lấy được từ sau cái chết của Tôn Cương, nghe thấy bên trong cuốn sổ có nội dung như thế.
Thì ra như thế, Lưu Mộng Y cũng nói liền mấy câu:
- Đáng chết.
- Trạch Đào, em cũng đã rất lâu rồi không đến xã Xuân Trúc, em định nhanh chóng đi xem.
- Tốt lắm, xã Xuân Trúc bây giờ thay đổi rất nhiều.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui mừng.
Hai người hàn huyên một hồi, Lưu Mộng Y không nỡ rời cái điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, Diệp Trạch Đào nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm dần buông xuống, trường học kia đã trong tình hình sáng sủa.
Chứng kiến tình cảnh của những dãy phòng học kia, Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới tình cảnh học tập dưới ngọn đèn dầu của bọn nhỏ, nghĩ đến lúc chúng có thể học tập dưới ánh đèn sáng sủa như bây giờ, trong lòng cũng vui vì học trò.
Khi vừa muốn đứng lên nhìn phòng học, điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu cũng gọi đến.
- Trạch Đào, thế nào? Tôi kêu bạn gái từ nước ngoài trở về rồi, vừa mới vui vẻ nói chuyện xong?
- Cô đang bên cạnh Mộng Y?
Diệp Trạch Đào cảm thấy có khả năng là cô ta đang ở cạnh Lưu Mộng Y.
Trịnh Tiểu Nhu liền cười ha ha nói:
- Đúng vậy, tôi đi sân bay đón cô ấy, còn cùng nhau đi dạo phố.
Diệp Trạch Đào lập tức không nói gì nữa.
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Anh thật lợi hại, không những xử lý Tôn Cương, mà còn xử