Diệp Trạch Đào không hề để tâm tới việc của Lưu Vũ Lộ. Dù gì trong lòng của Diệp Trạch Đào cũng không có mấy thiện cảm với Lưu gia. Cứ mặc họ điều tra.
Hai ngày nữa lại trôi qua, đột nhiên một tin tức kinh động lòng người truyền đến. Tin tức này khiến Diệp Trạch Đào cũng phải khiếp sợ.
Trần Tỏa Nguyên gọi điện tới, vừa mở miệng Trần Tỏa Nguyên đã nói:
- Trạch Đào xảy ra chuyện lớn rồi!
Trần Tỏa Nguyên đã nói xảy ra chuyện lớn thì Diệp Trạch Đào không dám coi thường vội hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nghĩ tới huyện Thảo Hải vừa xảy ra chuyện, nếu lại xảy ra vấn đề nữa thì đúng thật là vô cùng nguy hiểm.
Trần Tỏa Nguyên thở dài:
- Lần này làm không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn tới huyện Thảo Hải. Thậm chí ảnh hưởng tới cả thành phố.
Diệp Trạch Đào không hề ra khỏi cửa mấy ngày nay không ở lớp học thì ở ký túc xá. Về Thảo Hải được mấy ngày hắn phải tranh thủ học bổ sung mấy bài còn lại. Không hề biết bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì.
Trần Tỏa Nguyên lại tiếp tục nói:
- Trạch Đào, chuyện là thế này, Ngay sau khi Tôn Cương chết mọi người đều cảm thấy rất căng thẳng với việc giết người. Không căng thẳng còn đỡ chứ hễ căng thẳng liền phát hiện thị trấn Ly Thủy gần đây có không ít người bị mất tích. Có người còn bị đâm. Việc này đang ầm ĩ trên mạng. Lại đúng lúc Sở công an tỉnh có mặt ở huyện Hải Thảo nên đã cử nhân viên chỉ đạo việc điều tra phá án ở huyện. Anh không biết, việc này không điều tra thì còn đỡ chứ đã để điều tra chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Diệp Trạch Đào lúc này nghĩ tới một khía cạnh khác. Cao Vệ vốn là Bí Thư đảng ủy thị trấn Ly Thủy, nếu thị trấn Ly Thủy xảy ra chuyện tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng tới Cao Vệ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện ghê gớm gì?
Cao Vệ lần này rất có khả năng được thăng chức, ít nhất cũng có thể lên thêm một bậc. Nếu thật đã xảy ra chuyện thì quyết không phải là chuyện nhỏ, có lẽ sẽ ảnh hưởng xấu tới sự nghiệp của Cao Vệ.
- Anh kể tỉ mỉ chút đi!
Diệp Trạch Đào cảm thấy việc lớn mà Trần Tỏa Nguyên ám chỉ là ở khía cạnh này.
Trần Tỏa Nguyên nói:
- Dưới sự chỉ đạo của Sở Công an tỉnh đã phát hiện một người trung niên trên quả núi thuộc thị trấn Ly Thủy rất đáng nghi. Hắn không hề nuôi dưỡng con vật nào, càng không lên núi săn thú vậy mà thỉnh thoảng lại có thịt đà điểu đem xuống thị trấn bán. Cho rằng hắn rất khả nghi liền tiến hành theo dõi. Thật không ngờ hắn là tội phạm giết người. Hắn đem thịt của người chết phơi khô giả làm thịt đà điểu và đem đi bán.
Diệp Trạch Đào rất ngạc nhiên khi nghe được chuyện này. Không thể tưởng tượng rằng chuyện như vậy có thể xảy ra.
Trần Tỏa Nguyên nói tiếp:
- Trong huyện không ít người đã ăn số thịt đà điểu đó. Mọi người đều không biết rốt cuộc số thịt mà họ ăn là thịt người hay thịt đà điểu. Không ít người đã nôn ra! Ôi, đúng là kinh khủng!
Khi Diệp Trạch Đào nghĩ đến rất nhiều người trong huyện đã cho rằng thị người mà họ ăn là thịt đà điểu thì trong lòng cũng cảm thấy ghê tởm.
- Sao chuyện như vậy có thể xảy ra, cán bộ công an địa phương không ai phát hiện được sao?
Diệp Trạch Đào rất tức giận. Ngành công an huyện Thảo Hải thật có vấn đề. Việc xảy ra lớn như vậy mà một chút cũng không biết, cũng không biết đất nước đã bỏ ra bao nhiêu tiền đổ vào đám người gì đây!
- Việc này thật khiến người ta nghi hoặc, có rất nhiều người đến báo án mất tích nhưng cũng không điều tra được bản án nào. Anh cũng biết, hiện nay ngành công an phá án không được như trước kia. Một bản án điều tra mà không có kết quả là liền để lại một chỗ. Trừ phi có sự thúc giục của cấp trên mọi người mới ra sức đi điều tra.
Diệp Trạch Đào cũng biết tình hình đó. Hiện nay, đây cũng đồng thời là tồn tại của nhiều ngành khác: việc gì có lợi thì tranh nhau làm những việc không có lợi thì không mấy người chịu làm. Diệp Trạch Đào còn nhớ vụ trộm đã từng xảy ra ở nhà chị mình. Khi đó, cả gia đình chị đang ăn cơm nhà bố mẹ, khi đồng hồ điểm sáu giờ họ trở về nhà mình. Vừa về tới nhà đã nhìn thấy song sắt chống chộm sau cửa sổ bị phá tan hoang. Vội mở cửa vừa nhìn vào nhà thì cảnh tượng cả ngôi nhà là một mớ hỗn độn hiện ra. Tiền đã bị trộm. Mấy tập sách trong nhiều năm nay của anh rể cũng không thấy nữa. Họ quyết định phải báo công an địa phương, liền gọi điện cho công an. Khi anh rể trình bày đầu đuôi câu chuyện cho công an thì cán bộ công an ở đầu dây bên kia đáp lại bằng một câu: trời tối rồi, việc tìm chứng cứ sẽ rất khó khăn, yêu cầu anh chị phải giữ nguyên hiện trường. Ngày mai sẽ phái người điều tra.
Việc này khiến cho Lâm Phi rất tức giận. Anh đã mắng công an một trận qua điện thoại. Giữ nguyên hiện trường, ngày mai mới phái người tới, đây không phải là hại người sao, cuối cùng rồi lại phải coi như chưa từng báo án.
Thực trạng là như vậy, mọi người đều không có cách nào thay đổi. Có thể thấy việc gì thị trấn Ly Thủy không làm thì sẽ đẩy lên sở.
- Đã chết bao nhiêu người?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Trần Tỏa Nguyên cười đau khổ nói:
- Đây đúng là thời gian rối loạn ở huyện Thảo Hải. Lần này, kết thúc bước đầu điều tra phát hiện người trung tuổi kia không ngờ còn đem con ngươi của những người đã chết bỏ vào một cái bình lớn để ngâm rượu uống. Cả mấy chục mạng người! Khi bắt được người đó hắn còn biện minh chỉ vì cuộc sống nên mới phải làm vậy!
Diệp Trạch Đào thấy Trần Tỏa Nguyên nói vậy cảm thấy sởn gai ốc, dựng hết cả tóc gáy lên. Đây đúng là một Ma vương giết người!
- Trạch Đào, sau vụ án này, tỉnh cũng rất hoảng sợ, lập tức phong tỏa tin tức.mà chuyện này thì cậu cũng biết làm sao mà phong tỏa được. Hiện tại trên mạng đang xôn xao tin tức này. Ôi ! Lại xảy ra chuyện lớn rồi!
Diệp Trạch Đào nghe xong điện thoại, hắn sững sờ ngồi một chỗ. Việc xảy ra như thế trước giờ hắn chưa từng nghe qua. Đậy cũng không phải là chuyện nhỏ ở trong nước. Hiện giờ không biết ở trên tỉnh tức giận tới mức nào !
Diệp Trạch Đào lập tức gọi điện cho Cao Vệ.
Hắn thấy chuyện này Cao vệ không thể thoát khỏi can hệ.
Cao Vệ nghe điện thoại của Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng rồi nói:
- Trạch Đào, lần này anh nằm gọn trong họng súng rồi!
Giọng nói toát đầy vẻ bất an.
- Sao có thể như vậy!
Cao Vệ nói:
- Tôi nào biết việc lại xảy ra như vậy. Tên Lưu Đại Căn khốn khiếp! Mỗi lần khi đứng trước mặt tôi hắn ta đều nói những lời mĩ miều. Ai mà ngờ rằng chính hắn ta lại là người để chuyện như vậy xảy ra!
Lưu Đại Căn là Đội trưởng phòng công an thị trấn. Gần đây, Cao Vệ cũng có ý đề bạt hắn đến phòng Công an huyện đảm nhiệm chức Phó cục trưởng. Cao Vệ cũng tin tưởng gã.
Nghe được câu nói này Diệp Trạch Đào đã hiểu việc lần này Cao Vệ không thể thoát khỏi liên quan.
Khi Cao Vệ mắng nhiếc Lưu Đại Căn, Diệp Trạch Đào cũng biết Cao Vệ rất tín nhiệm Lưu Đại Căn. Có thể xem lòng tin của Cao Vệ với Lưu Đại Căn cũng giống như anh ta tin tưởng mối quan hệ của mình với Thường Minh Quang.
Lưu Đại Căn nhất định sẽ bị cách chức. Lúc đó có liệu có ảnh hưởng đến Cao Vệ?
Nghĩ đến tình hình của Cao Vệ, để xảy ra việc như vậy nếu đổi lại là một người khác không có người hậu thuẫn bên trong thì lập tức sẽ bị cách chức. Hậu thuẫn của Cao Vệ có lẽ cũng nhiều.
- Ý của Thành ủy là gì?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Thở dài một tiếng, Cao Vệ nói:
- Hiện tại vẫn chưa có tin gì. Nghe nói đang mở cuộc họp hội nghị khẩn cấp, anh là Phó chủ tịch thường trực huyện, chủ quản thị trấn Ly Thủy, lại là Bí thư cũ của thị trấn Ly Thủy. Trạch Đào à, lần này anh xảy ra chuyện thật rồi, chỉ có thể tìm cha anh để tìm cách giải quyết. Có lẽ sau này anh không thể ngóc đầu lên nổi ở huyện Thảo Hải nữa rồi.
Xem ra Cao Vệ đã rất bi quan. Có thể là từ chỗ cha anh ta đã biết chút ít nội tình.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Cao Vệ. Để xảy ra chuyện như vậy, Cao Vệ không thể thoát khỏi trách nhiệm. Cùng lúc đó lại nghĩ đến Cục trưởng Công an Uông Lăng Tùng.
Nghĩ tới Uông Lăng Tùng