- Xin chào đồng chí Trạch Đào, tôi là Khương Chính Quyền!
Một gã khoảng gần năm mươi bước đến bắt tay Diệp Trạch Đào và tự giới thiệu.
Không chỉ có Diệp Trạch Đào mà tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cái gã tên là Khương Chính Quyền.
Khương Chính Quyền nhìn qua thì rất bình thường, trên đầu cũng bị hói một chút, mái tóc cắt theo kiểu bốn phía hướng về trung tâm đỉnh đầu, tóc dù ít lại không hất được lên đỉnh mái.
Tân Bí thư huyện ủy!
Diệp Trạch Đào vội nhanh cầm chặt tay đối phương nói:
- Chào Bí thư Khương!
Khương Chính Quyền khẽ mỉm cười nói:
- Xem ra hai chúng ta đã là người cùng một bộ máy cơ chế rồi, nhưng vẫn cần sự ủng hộ nhiều hơn của đồng chí Diệp Trạch Đào.
Khương Chính Quyền lộ ra vẻ hạ thấp thái độ, bản thân tỏ ra rất hòa khí.
Trước khi đến huyện Thảo Hải, Khương Chính Quyền cũng tiến hành tìm hiểu về tình hình huyện Thảo Hải. Hơn nữa khi ở tỉnh đã đi bái kiến lãnh đạo cũ là Tạ Dật và có được một tin tức từ Tạ Dật, đó chính là phải hết sức tạo cho được một mối quan hệ tốt đẹp với Diệp Trạch Đào.
Tạ gia hiện nay đối với chuyện của Diệp Trạch Đào đã có chút thay đổi, cũng không cố ý chèn ép mà là không phản đối không giúp đỡ, làm như vậy mục đích chính là muốn cùng với bọn Điền Lâm Hỉ đạt được cục diện hòa bình.
Diệp Trạch Đào nhớ tới chuyện Ninh Quân đã từng giới thiệu qua về Khương Chính Quyền. Gã Khương Chính Quyền này đã từng làm thư ký của Tạ Dật nhiều năm rồi, rất biết cách đối nhân xử thế. Tạ Dật từ nhiều năm trước đã đẩy Khương Chính Quyền lên huyện ủy, nhưng con người này đối nhân xử thế quá cẩn trọng, hành sự không quyết đoán. Với khả năng của ông ta thì cục diện sẽ rất ổn định nhưng tình hình thì có thể xoay có thể chuyển, theo sự đánh giá của quan trường thì một chữ “ trung” là xứng đáng.
Lần này do Dương Hiên bị Quách Xán làm cho bị động, trong lúc cạnh tranh chỉ có thể lôi kéo Tạ Dật, liền đem vị trí này cho Tạ Dật.
Tạ Dật cũng không biết nghĩ thế nào, liền điều Khương Chính Quyền từ tỉnh ngoài đến Ninh Hải nhậm chức Bí thư thành ủy.
Biết Tạ Dật không còn giống như trước, hay chèn ép bản thân, Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nói chuyện, Diệp Trạch Đào từ từ ngẫm nghĩ việc giới thiệu Khương Chính Quyền của Ninh Quân.
Cảm thấy tay Khương Chính Quyền không giống kẻ đến để gây chuyện.
Nếu như đã không giống kẻ đến để gây chuyện như thế thì Diệp Trạch Đào đối với ông ta liền có vẻ khách khí hơn nhiều.
- Tôi nhất định ủng hộ công tác của Bí thư Khương.
Diệp Trạch Đào cũng tỏ thái độ.
- Dù sao khi đang họp lại xảy ra chuyện của Trưởng ban Phương, hay là chúng ta đến bệnh viện xem đã?
Khương Chính Quyền có ý muốn hỏi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng, hay là chúng ta đến bệnh viện.
Dù Khương Chính Quyền không đề nghị, Diệp Trạch Đào cũng có ý tưởng như vậy.
Trong lòng đối với Khương Chính Quyền có chút ấn tượng tốt, con người này hẳn sẽ rất biết cách làm người đây!
Mọi người biết hai người này sẽ là hai nhân vật nhất nhì ở huyện Thảo Hải, đương nhiên, ý kiến của họ mọi người đều phải nghe theo. Hơn nữa, người ngã xuống chính là một Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, còn cái mũ quan thì sẽ sớm có người muốn có được.
Mọi người ra cửa liền ngồi lên xe con rồi đi về hướng bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, không ít ủy viên của Thành ủy đều đã ở đây cả.
Nhìn thấy bọn Diệp Trạch Đào đến, Hứa Phu Kiệt chỉ liếc mắt một cái, rồi tiếp tục cùng với lão Viện trưởng kia nói chuyện.
Phó chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy Mạc Lâm huyện thấy bọn Diệp Trạch Đào đến liền đi tới.
- Trạch Đào, các đồng chí cũng tới à, không để mọi người về nghỉ ngơi à?
- Trưởng ban Phương đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều cảm thấy bất an!
Bắt tay Phó chủ nhiệm văn phòng Mạc, Diệp Trạch Đào quan tâm nói:
- Tình hình Trưởng ban Phương thế nào rồi?
- Bác sĩ đã nói, cũng may đồng chí cứu hộ kịp thời, cộng thêm vài thao thác của đồng chí đã làm dịu được đáng kể tình hình của Trưởng ban Phương.
Thấy Diệp Trạch Đào đang trưởng thành đứng lên, Phó chủ nhiệm Mạc trong lòng tỏ vẻ rất cảm phục, con người này tuổi trẻ tài cao! Lại nghĩ đến tính mạng của Phương Thuận Chương là do Diệp Trạch Đào cứu, Phó chủ nhiệm Mạc lại nghĩ, có lẽ sau này Phương Thuận Chương cũng sẽ về phe của Diệp Trạch Đào.
Nói chuyện vài câu, liền thấy phòng cấp cứu mở ra rồi, bác sĩ từ trong bước ra.
Viện trưởng liền vội qua hỏi tình hình.
Dẫn bác sĩ đến bên chỗ Hứa Phu Kiệt nói:
- Bí thư Hứa, vấn đề không còn nguy hiểm nữa, khí quản của Trưởng ban Phương có chút vấn đề, hít thở khó nên gây ra hít thở không thông, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi!
Hứa Phu Kiệt rất không thoải mái nhưng vẫn nói:
- Điều trị cho tốt nhé!
Phương Thuận Chương lúc này đã bị đẩy ra.
Hứa Phu Kiệt cùng một vài Ủy viên qua bắt tay Phương Thuận Chương nói vài câu. Lúc này mới dẫn mọi người dời đi.
Đi đến bên cạnh Diệp Trạch Đào, Hứa Phu Kiệt liền mỉm cười gật đầu một cái.
Vì Phương Thuận Chương cần phải nghỉ ngơi, mọi người cũng không quấy rầy nhiều nữa, liền đi ra viện.
Ra tới cửa, Trần Tỏa Nguyên than thở nói:
- Thật không ngờ là sẽ xảy ra chuyện như vậy! Xem ra mọi người phải giải lao một chút mới được!
Nếu Phương Thuận Chương không xảy ra chuyện như vậy thì mọi người cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Diệp Trạch Đào nói với Trần Tỏa Nguyên và Liêu Hân Diễm:
- Chúng ta sắp cùng nhau hợp tác làm việc, hay là mọi người tìm một chỗ để cùng ăn cơm nữa nhỉ?
Liêu Hân Diễm cười nói:
- Đúng đấy, chúng ta tìm một chỗ ngồi tâm sự.
Không biết từ lúc nào, Diệp Trạch Đào đã trở thành trung tâm của một vài thành viên trong bộ máy cơ chế mới.
Khương Chính Quyền nhìn thấy tình hình này, vẫn mỉm cười nói:
- Về sau mọi người cùng ăn chung một nồi cơm thì cũng phải nên biết nhau chứ nhỉ.
Trần Tỏa Nguyên rất biết sắp xếp, hắn rất am hiểu về thành phố này, do đó đã nhanh chóng sắp xếp được một nơi để cả nhà cùng ngồi quây quần.
Đây là một nơi được trang trí rất cổ kính.
Trần Tỏa Nguyên giới thiệu:
- Nơi này là Thành phố Hắc Lan, một địa điểm ẩm thực mang đậm hương vị truyền thống, đến Thành phố Hắc Lan mọi người đều thích đến nơi này ăn cơm.
Khương Chính Quyền gật đầu nói:
- Một nơi tốt, cổ kính nhưng lại lộ ra sức sống!
Mười một người ngồi một bàn, tuy là một cái bàn rất to, nhưng xem ra vẫn có vẻ hơi chật chội.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Mọi người chịu khó một chút nhé, nồi cơm chung bắt đầu từ hôm nay nhé!
Mọi người cười phá lên.
Khương Chính Quyền nhìn mọi người nói:
- Vốn dĩ hôm nay được sự giới thiệu của Thành phố nên mới có sự kiện như thế này. Hiện tại mọi người cũng chưa làm quen, tôi thấy nhân cơ hội này, muốn được tự giới thiệu với mọi người, tránh sau này người trong cùng một bộ máy lại không biết ai là ai.
Diệp Trạch Đào nói:
- Hay là Bí thư Khương tự giới thiệu với mọi người trước đi.
Khương Chính Quyền mỉm cười nói:
- Thế cũng được. Tôi xin giới thiệu trước. Tôi tên Khương Chính Quyền, lần này đến Huyện Thảo Hải rất mọng nhận được sự ủng hộ của mọi người!
Ông ta không nói tình hình cụ thể, chỉ giới thiệu qua tên.
Thực ra, tất cả mọi người cơ bản đều đã biết tình hình nhậm chức lần này, Khương Chính Quyền là Bí thư, một điều không ai có thể lầm vào đâu được và mọi người nhìn hướng về phía Diệp Trạch Đào.
- Diệp Trạch Đào, sẽ gắn bó công tác tại Thảo Hải, vẫn mong sự ủng hộ nhiều hơn của mọi người!
Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, chỉ nói tên.
Lần này Trần Tỏa Nguyên được đề bạt làm Phó Bí thư ngoài sự dự đoán của mọi người, trở thành nhân vật thứ ba. Thấy Diệp Trạch Đào giới thiệu xong, trên mặt Trần Tỏa Nguyên lộ vẻ ý cười nói:
- Tôi tên Trần Tỏa Nguyên, nhất định ủng hộ công tác của các vị lãnh đạo, làm tốt công tác của mình!
Trần Tỏa Nguyên tuy là ngưới thứ ba nhưng gã ta biết rằng, cái chức mới này của mình là nhờ có Diệp Trạch Đào mà có. Mất đi sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào, vị trí này của gã sẽ không ổn, hắn sớm hạ quyết tâm đi theo sát Diệp Trach Đào.
Người thứ tư xin tự giới thiệu là Liêu Hân Diễm, gã vẫn là Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật, không có gì thay đổi. Nhưng theo