Diệp Trạch Đào ngồi lặng lẽ trong phòng xem lại tất cả các bản báo cáo công việc của chính quyền huyện, và đối chiếu một vài tình hình quen thuộc của huyện Thảo Hải.
Thấy được khá nhiều thông tin.
Hồi trước khi còn ở xã, hắn cũng đã nghiên cứu qua một chút rồi, dù sao thì lúc đó góc độ cũng khác, không thể nhìn nhận những việc này dưới góc độ cao hơn như toàn huyện được. Bây giờ thì khác rồi, hắn đã là Chủ tịch huyện, vị trí đã khác, xem những nội dung này thì hiểu ra nhiều điều hơn.
Ngả lưng vào thành ghế, đốt một điếu thuốc, bỗng nhiên Diệp Trạch Đào cảm thấy có một áp lực rất lớn.
Tổng thu tài chính của huyện năm ngoái chỉ có hơn 34 triệu nhân dân tệ!
Tiền lương bây giờ đã trở thành vấn đề rồi, chi phí khám chữa bệnh bảo hiểm còn không đủ để chi trả cho những cán bộ đã về hưu ở trong huyện chứ đừng nói đến những nhân viên về hưu và cán bộ trong các cơ quan khác.
Tiền lương của giáo viên đã khất nợ nửa năm nay!
Khi nghĩ đến các giáo viên dạy dỗ các em nhỏ chỉ nhận được số lương nửa năm Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng kính nể.
Việc này nhất định phải được giải quyết!
Diện tích toàn huyện là 2245 km2, có 15 xã thị trấn (trong đó có 4 xã là dân tộc thiểu số), tổng cộng có 162 thôn hành chính, 1060 tổ dân thôn, tổng nhân khẩu là 350000 người.
Huyện có vị trí địa lý bất lợi, điều kiện trồng trọt kém, khiến cho việc thâm canh hóa, hiện đại hóa, các mặt hàng nông sản cao sản có ưu thế không phát triển được. Phương thức kinh doanh nông nghiệp đơn nhất, phân tán, thanh toán dài hạn làm cho hiệu quả nông nghiệp càng thấp hơn, từ đó thu nhập cũng giảm. Hơn nữa trong quá trình giao dịch hàng hóa, do phí vận chuyển cao, giao thông không thuận tiện nên việc bán ra các mặt hàng nông sản cũng gặp khó khăn, và nhập các mặt hàng công nghiệp cũng khó. Điều này làm cho giá cả giao dịch và sản xuất tăng cao, làm cho các mặt hàng ở những khu vực này mất đi sức cạnh tranh, rất khó có được thu nhập cao.
Xã Xuân Trúc là xã nghèo nhất huyện, nhưng không phải các nơi khác thì không nghèo, còn có mấy xã còn nghèo hơn xã Xuân Trúc.
Làm thế nào mới tìm được bước đột phá lớn đây?
Là Chủ tịch huyện, vấn đề cơm ăn của toàn huyện đang đặt ra trước mắt Diệp Trạch Đào .
Vấn đề đau buồn nhất vẫn là một năm trở lại đây trong huyện đã xảy ra quá nhiều chuyện, ban lãnh đạo cũng mấy lần có sự cố. Tiến hành chống tham nhũng hủ bại lại làm cho rất nhiều công tác rơi vào tình trạng tê liệt. Nếu như bây giờ không nhanh chóng khôi phục lại thì đừng nói đến lập thành tích, đến vấn đề bát cơm của dân cũng đã là áp lực lớn chính quyền lần này rồi!
Chưa hiểu thì còn không biết, sau khi hiểu rồi thì mới thấy cái chức Chủ tịch huyện này cũng không dễ làm đâu.
Nghĩ đến trước đây, khi Tôn Cương làm Chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày, thực ra anh ta cũng không toàn tâm toàn ý cho công việc, trong huyện xảy ra việc lớn như vậy, anh ta cũng không quan tâm hỏi han gì, chỉ bận việc đấu đá nội bộ.
Bây giờ Diệp Trạch Đào đang nghi ngờ là không biết rốt cuộc Tôn Cương có hiểu gì về tình hình của huyện không nữa.
Nghe thấy có tiếng gõ cửa, Diệp Trạch Đào nhìn ra ngoài một cách khó hiểu, trời đã tối từ lâu không biết ai còn tìm đến đây giờ này.
- Mời vào!
Diệp Trạch Đào nói một tiếng.
Khi cửa văn phòng mở thì thấy Bàng Phí Vũ đứng lễ phép ở đó.
- Chủ tịch Diệp, em thấy phòng anh vẫn sáng đèn, em liền lên xem thử, xem anh có việc gì cần em làm không?
Diệp Trạch Đào nghe thấy những lời nói này của Bàng Phí Vũ liền nghĩ đến việc chính hắn cũng vẫn chưa hiểu rõ hết một số chuyện trong huyện, cũng muốn nghe thử ý kiến của anh ta thế nào.
- Phí Vũ à, vào trong này đi.
Bàng Phí Vũ đã từng làm thư kí, liếc nhìn đã thấy trong tách trà của Diệp Trạch Đào không còn tí nào, liền vội đi lấy phích nước rót thêm nước nóng vào.
Làm xong việc này, anh ta vội vàng đi thu dọn những thứ bừa bãi ở trên bàn, sau đó lại lễ phép đứng yên một chỗ.
Thấy Bàng Phí Vũ nhanh nhẹn sắp xếp công việc, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, cái cậu Bàng Phí Vũ này đúng là nhân viên chuyên nghiệp.
- Chẳng phải tôi đã bảo cậu là sáng mai mới đi làm sao?
- Thưa Chủ tịch Diệp, dù sao em cũng không có việc gì ạ.
Diệp Trạch Đào chỉ tay về chiếc ghế sofa phía đối diện bảo Bàng Phí Vũ ngồi xuống, rồi nói:
- Cậu đến rồi thì chúng ta nói chuyện một chút nhé.
Diệp Trạch Đào tỏ ra rất hòa nhã.
Bàng Phí Vũ ngồi rất ngay ngắn nói:
- Chủ tịch Diệp, em cũng hiểu một chút về tình hình trong huyện, anh muốn biết điều gì nếu như em biết em sẽ nói.
Diệp Trạch Đào liền hiểu ngay, cái cậu Bàng Phí Vũ này đang quyết tâm dành được sự tín nhiệm của mình đây.
- Theo cậu tình hình huyện Thảo Hải như thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Thấy Diệp Trạch Đào đang xem các bảng thống kê số liệu trong huyện, Bàng Phí Vũ hiểu ngay là Diệp Trạch Đào đang muốn tìm hiểu toàn bộ tình hình trong huyện trong thời gian ngắn nhất, anh ta nói với hắn:
- Thưa Chủ tịch, thực ra những bảng số liệu anh xem đều không chính xác. Em cũng từng thống kê một ít số liệu, các xã đều có các bản dự tính, có một số xã lại lo báo cáo ít quá sẽ ảnh hưởng đến một số quan chức, cho nên sự chênh lệch là rất lớn!
Nói đến đây Bàng Phí Vũ liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng không nói gì, chỉ hút thêm một hơi thuốc rồi nhìn về phía Bàng Phí Vũ với ý khích lệ nói tiếp đi.
Những việc như thế này Diệp Trạch Đào cũng biết chút ít. Hắn xem chúng là để tham khảo mà thôi, mục đích là muốn nắm bắt một cách tổng thể một số tình hình từ trong những số liệu này.
Bàng Phí Vũ biết rằng hôm nay anh ta phải thể hiện một chút năng lực nếu không Diệp Trạch Đào sẽ không dùng anh ta nữa, lúc ấy mọi sự nỗ lực cũng sẽ công cốc.
- Chủ tịch Diệp, theo em việc phải làm bây giờ ở huyện không phải là phát triển mà ổn định, huyện Thảo Hải xảy ra rất nhiều chuyện. Vài chuyện lớn xảy ra đã kéo theo cả huyện rơi vào tình trạng tê liệt. Các quan chức ở các phòng ban thì người nhiều hơn việc, mọi người đều không dành nhiều tâm huyết cho công việc. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì huyện Thảo Hải đừng nói đến phát triển, đến việc vận hành các bộ máy phòng ban cũng có vấn đề rồi!
Việc này thì Diệp Trạch Đào cũng đã nghĩ đến, qua mấy lần điều chỉnh cũng không ít người bị bắt, thực sự là có một số vị trí cũng chẳng có tác dụng gì, lại có một số chức vụ quan trọng chỉ có cấp Phó đứng đầu.
- Việc nợ lương giáo viên và tiền lương của cán bộ công chức cũng có chỗ hổng rất lớn. Theo cậu huyện chúng ta nên lấp chỗ hổng này như thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi lại.
- Huyện chúng ta vì rất nhiều nguyên nhân nên việc cải cách vẫn chưa triệt để, tiền để trả lương cho nhân viên chỉ có tăng mà không có giảm, chi phí cho tiền lương rất lớn, vượt quá khả năng tài chính của huyện, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng gây nên khó khăn về tài chính. Bắt buộc phải tiến hành cắt giảm cơ cấu có chọn lọc, cắt giảm nhân viên ngay. Ngoài ra huyện ta là huyện nông nghiệp, có thể tìm ra được một vài lối thoát trong quá trình phát triển công nghiệp…
Bàng Phí Vũ đưa ra rất nhiều biện pháp thích hợp để phát triển, nhưng không có nhiều ý kiến mới.
Diệp Trạch Đào cũng biết, tư duy của Bàng Phí Vũ phần nhiều vẫn chịu sự ảnh hưởng của lối tư duy cũ, muốn lôi anh ta ra khỏi cái vòng tròn đó để nói chuyện xem ra rất khó.
Có điều, Diệp Trạch Đào cũng nhận ra Bàng Phí Vũ là người có dụng ý, mục đích là muốn hắn coi trọng anh ta.
Kì thực, việc sử dụng Bàng Phí Vũ thì Diệp Trạch Đào cũng không kì vọng là anh ta có thể đưa ra những ý kiến ít nhiều mang tính xây dựng gì, chỉ mong tìm hiểu được nhiều hơn nữa tình hình trong huyện từ chỗ anh ta.
Bây giờ thông qua nói chuyện, Diệp Trạch Đào thấy Bàng Phí Vũ cũng quyết tâm đi theo mình, đã như vậy thì hắn cử dùng thử xem sao.
- Phí Vũ, tôi tin là cậu sẽ làm tốt công việc thư kí!
Diệp Trạch Đào đưa ra sự khẳng định cần thiết.
Khi nghe thấy Diệp Trạch Đào nói câu này, trong lòng Bàng Phí Vũ rất cảm kích, anh ta biết bắt đầu từ bây giờ, Diệp Trạch Đào coi như chính thức tiếp nhận anh ta.
- Chủ tịch Diệp, em đi thu dọn một chút căn phòng phía bên ngoài, anh có việc cứ gọi em.
Diệp Trạch Đào liền khẽ gật đầu.
Nhìn Bàng Phí Vũ đi ra ngoài đến văn phòng của anh ta, Diệp Trạch Đào lại lần nữa suy nghĩ lại công việc tài chính trong huyện. Về tình hình tài chính của huyện Thảo Hải