Ngày hôm sau, Cố Minh Trung kia quả nhiên tiến cử một vài người cho Diệp Trạch Đào, đều là những nhân vật thân tín của Hứa Phu Kiệt, những người này vốn dĩ cũng lo lắng về chuyện ra đi của Hứa Phu Kiệt. Dưới sự an bài của Cố Minh Trung sau khi gặp được Diệp Trạch Đào, sự lo lắng của mọi người mới lắng xuống, tình cảnh của Diệp Trạch Đào mọi người biết rất nhiều, lực lượng sau lưng so với Hứa Phu Kiệt mà nói cũng lớn hơn nhiều. Tuy rằng hắn chỉ là một Chủ tịch huyện, thời điểm mấu chốt cầu đến cửa hắn, chỉ cần hắn đồng ý giúp, các quan chức lớn trên tỉnh chắc chắn sẽ ra tay, nguy cơ lớn có thể hóa giải rất nhanh.
Sau khi có được ý tưởng rồi, thái độ đối đãi của các cấp lãnh đạo trong thành phố với Diệp Trạch Đào cũng có chuyển biến lớn.
Diệp Trạch Đào cũng thể hiện ra dáng vẻ rất nồng hậu, tìm mọi cách có thể qua lại thân thiết với họ.
Diệp Trạch Đào vẫn luôn muốn xây dựng mối quan hệ của mình ở thành phố, lần này cơ hội đã đến, nên nói chuyện với mọi người rất vui vẻ.
Khi ăn cơm tối, Cố Minh Trung gọi vợ và em của vợ tới, Diệp Trạch Đào cũng nhìn thấy, vợ của Cố Minh Trung quả nhiên rất đẹp, em vợ anh ta còn xinh đẹp hơn. Diệp Trạch Đào đã hiểu nỗi băn khoăn của Cố Minh Trung, một cô gái đơn thân giữa chốn quan trường, không có một chỗ dựa vững chãi nào sau lưng, làm không tốt thật không tránh khỏi sự chỉ trích của người ta.
Lỗ Nghệ Hương thể hiện ra dáng vẻ tự nhiên quen thuộc, có vẻ là rất tò mò về Diệp Trạch Đào, không ngừng hỏi tình hình của hắn.
Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng sau khi anh ta đi khỏi, hai vợ chồng Cố Minh Trung cùng nhau nói chuyện.
Vợ Cố Minh Trung vừa vào cửa liền nói với chồng:
- Sao em cứ cảm thấy việc anh giới thiệu dì cho Chủ tịch huyện Diệp là có mục đích?
- Còn có mục đích nào ngoài nhờ hắn chiếu cố đôi chút?
Cố Minh Trung tùy ý nói.
- Hừ, anh tâm địa gian xảo em còn không biết, nói thật là rốt cuộc anh đang nghĩ gì?
Cố Minh Trung lúc này mới ngồi xuống rất thật lòng nói:
- Em nghĩ rằng dì tùy tiện gả cho một người tốt hay là dựa vào một người có quyền thế tốt?
- Việc này em cũng không quản được, để dì ấy có ý kiến của mình!
Hừ một tiếng, Cố Minh Trung nói:
- Dựa vào tình cảnh của dì ấy, nếu anh đi rồi, em nghĩ rằng dì ấy sẽ dễ dàng ở trong thành phố này ư?
Lời này thì dĩ nhiên là vợ của Cố Minh Trung hiểu, trên mặt đã biểu lộ vẻ lo lắng, cô ta nói:
- Chuyện anh nói em cũng nghĩ thế, dì ấy rất xinh đẹp, em cũng sợ xảy ra chuyện!
Cố Minh Trung lúc này mới nói:
- Bí thư Hứa lực lượng hùng mạnh như vậy, em cho rằng là dựa vào cái gì chứ? Chẳng phải là phải dựa vào sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào mới lên chức sao. Nếu như dì ấy dựa vào Diệp Trạch Đào, nửa đời sau của cô ấy mới có thể sống một cách thoải mái!
- Em nghe nói Diệp Trạch Đào đã có đối tượng rồi, hình như là con gái đại gia tộc ở Bắc Kinh!
- Vậy thì sao? Phải kết hôn mới được coi là người phụ nữ của hắn chứ?
- Em hiểu rồi, anh vẫn đang nghĩ cho bản thân mình!
Hừ một tiếng, vợ của Cố Minh Trung nói.
Cố Minh Trung thở dài một hơi nói:
- Lần này anh đi theo Bí thư Hứa ra ngoài tỉnh, ai cũng không rõ tình hình sẽ thế nào. Không may, anh nói là không may Bí thư Hứa ở đó phát triển không thuận lợi, nếu dì có thể dựa vào Diệp Trạch Đào, chúng ta cũng có một sự ủng hộ mạnh mẽ, như thế mới không thất bại thảm hại! Em hi vọng sống cuộc sống trước kia một lần nữa không?
Lời này cũng nói đến những điều vợ gã nghĩ trong lòng, bỗng chốc cô ta trở nên trầm tư.
Ôm trầm lấy vợ, Cố Minh Trung nói:
- Có một số việc phải nghĩ thoáng một chút, làm nhiều công việc của em em đi. Bao nhiêu người muốn có cơ hội này để dựa vào một người mạnh như Diệp Trạch Đào mà không được, anh cho dì ấy cơ hội này, để xem dì ấy thế nào!
Vợ Cố Minh Trung gật đầu nói:
- Để em thăm dò ý dì ấy trước!
- Em nói với cô ấy đừng coi tình yêu là thần bí, cũng không cần bất chấp mà ôm ảo tưởng rằng đối tượng Diệp Trạch Đào kết hôn tuyệt đối không thể là cô ấy. Diệp Trạch Đào cũng là một cọng cỏ cũng cần bối cảnh!
Cố Minh Trung nghiêm túc nói.
Cảm xúc trên mặt vợ gã ta bất định, qua một hồi mới thở dài một hơi, nói:
- Được, em nói một chút quan hệ lợi hại cho anh, Diệp Trạch Đào kia cũng được coi là một gã bảnh bao, em đoán dì cũng cảm thấy có hứng thú với hắn, nếu không thì lúc ăn cơm đã không nói nhiều như vậy!
Cố Minh Trung liền cười cười nói:
- Cơ hội đến một lần như vậy, để mất rồi sẽ mãi mãi mất đi!
Khi Diệp Trạch Đào dự định trở về Thảo Hải, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của Phương Thuận Chương gọi đến, nói là muốn gặp hắn một lần.
Khi nhận điện thoại, Diệp Trạch Đào có chút bất ngờ, trong lòng thầm nghĩ, Phương Thuận Chương này khỏi bệnh rồi sao?
Khi nhìn thấy Phương Thuận Chương, thấy ông ta đang ở trong phòng làm việc của mình.
Diệp Trạch Đào vừa tiến đến liền nhìn đến Phương Thuận Chương với vẻ rất có tinh thần, căn bản là không có chuyện thân thể không khỏe.
Bởi vì với Phương Thuận Chương không phải quá quen thuộc, Diệp Trạch Đào thật sự có chút không dễ nói.
Phương Thuận Chương cũng có vẻ rất thân thiết, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, mau vào ngồi!
Sau khi Diệp Trạch Đào đi vào, Phương Thuận Chương nắm tay hắn, nói:
- Trạch Đào à , lần này nếu không phải anh cứu tôi, mạng già của tôi coi như không còn nữa rồi, tôi sẽ nhớ mãi ơn cứu mạng này!
Nói tới đây,Phương Thuận Chương hơi lo, ông ta nghe thấy bác sĩ nói, lúc ấy nếu Diệp Trạch Đào không cấp cứu ngay, thì đã mất mạng rồi, hắn trúng gió hoặc là không có cách nào để bình thường như thế.
Nói trên một ý nghĩa nào đó, Diệp Trạch Đào cũng chính là ân nhân cứu mạng mình của mình!
- Tôi cũng chỉ là tạm thời làm chút việc nên làm, đây là chuyện nhỏ, Trưởng ban Phương giờ không sao rồi chứ?
Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi thăm.
- Không sao, không sao! Ôi, với anh mà nói thì đó chỉ là việc bình thường, nhưng với tôi mà nói lại là ân nhân cứu mạng!
Phương Thuận Chương xúc động trong lòng. Khi đó ông ta quá lo lắng cho tiền đồ phát triển của mình, mới gấp đến nỗi suýt xảy ra vấn đề, không ngờ tai họa này lại biến thành việc tốt!
Phương Thuận Chương đối với chuyện xảy ra lần này thật là không biết nói thế nào mới được.
Trong suy nghĩ trước đây của Phương Thuận Chương, huyện Thảo Hải xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, bản thân giữ chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, trong việc dùng người đã nảy sinh vấn đề, tất nhiên phải nhận sự chỉ trích của mọi người, người gánh trách nhiệm ấy cũng đương nhiên là mình.
Có điều, chuyện xảy ra trong cuộc họp hôm đó xoay chuyển tình hình của mình. Lần này khi đi chữa bệnh trong tỉnh, không ngờ gặp được Tỉnh ủy Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Ngô Thật Triết, lại vừa thuận lợi được quy nhận về phe của họ Ngô. Ngay lập tức được ôm một chân Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phương Thuận Chương có cảm giác như đang nằm mơ. Ông ta biết rõ nội tình từ chỗ Ngô Thật Triết, tất cả những thứ này đếu là do ông Điền có sức ảnh hưởng rất lớn trong tỉnh chỉ thị.
Ông Điền là ai? Đó chỉ là nhân vật mình mới nghe nói.
Sau khi dò hỏi một vài người, Phương Thuận Chương cuối cùng cũng hiểu nội tình thực sự, đó là ông Điền yêu cầu mình giúp đỡ Diệp Trạch Đào!
Trước kia đã từng biết tình cảnh của Diệp Trạch Đào, bây giờ mới thật sự muốn làm rõ lực lượng hùng mạnh đáng sợ sau lưng hắn!
Nếu không là Diệp Trạch Đào cứu mình, mình cũng không lọt vào mắt ông Điền, thế nên, chuyện xảy ra hôm ấy với mình mà nói lại là trong cái họa có cái phúc!
Thế sự vô thường mà!
Đây là cảm xúc hai ngày qua của Phương Thuận Chương.
Phương Thuận Chương thật sự đã hiểu, hiện tại mình đã trở thành người của ông Điền rồi. Mọi việc làm đều phải xoay quanh Diệp Trạch Đào.
Cũng may cho tới nay Phương Thuận Chương vẫn tán thưởng con người Diệp Trạch Đào, cũng biết Diệp Trạch Đào là đồng chí có năng lực lớn,