Ngồi trên máy bay tới Bắc Kinh, Diệp Trạch Đào nhớ lại tình hình trên hội nghị thường vụ, vì kế hoạch phát triển xã Xuân Trúc đưa ra đã nhận được sự ủng hộ của mọi người, lại thêm lực lượng hùng mạnh của Diệp Trạch Đào trong huyện, hắn gần như nắm toàn bộ hội nghị thường vụ trong tay. Cán bộ của các ban ngành cũng nhờ sự chiếm ưu thế lớn của Diệp Trạch Đào mà rất nhanh đã thông qua. Trong thời gian ngắn, người của phe Diệp liền đến các bộn môn quan trọng , tất nhiên rồi, Phòng chính trị pháp luật giao cho Quách Văn Long, Ủy ban Kỷ luật Liêu Hân Diễm nắm giữ. 4 phe Diệp, Liêu, Quách, Quản chính thức hình thành quan hệ đồng minh.
Tất nhiên rồi, thật sự mà nói, Diệp Trạch Đào, Trần Tỏa Nguyên, Ôn Phương, Quách Văn Long là một phe, Liêu Hân Diễm và Quản Ngọc Quý là quan hệ hợp tác với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào rút kinh nghiệm từ sự hống hách của Tôn Cương, trong việc phân phối lợi ích lại càng nghĩ nhiều đến lợi ích của mọi người. Có mấy người tuy không phải là người liên minh với Diệp Trạch Đào nhưng cũng đã thu được một chút lợi ích, nên cũng đã tạo thành một phe hòa hảo.
Dù thế nào đi chăng nữa thì khi Diệp Trạch Đào suy tính đầy đủ đến lợi ích của Khương Chính Quyền thì Khương Chính Quyền cũng đứng về phía hắn. Nhìn một cách tổng thể thì toàn huyện Thảo Hải đã thể hiện ra một cục diện đoàn kết chưa bao giờ có. Mọi người đều đoàn kết lại quanh Khương Chính Quyền triển khai công việc.
Mọi người ở huyện Thảo Hải bây giờ đều quay quanh mình làm công việc triển khai kế hoạch kia, đây thật là một việc rất đáng mừng!
Sau khi từ hội nghị thường vụ về, ngoài trừ một số ít cán bộ được điều chỉnh không đồng tình ra, các ủy viên thường vụ đều bắt đầu làm việc rất tích cực, Thảo Hải chưa bao giờ yên bình đến vậy.
Sao Lưu gia đột nhiên muốn mình đích thân đến nhà họ chứ?
Lại nghĩ tới tình hình Lưu Mộng Y gọi điện thoại tới lần này.
Đang triển khai công việc cho toàn huyện, Lưu Mộng Y gọi điện thoại đến, nói là cha cô muốn gặp hắn.
Diệp Trạch Đào không thể không đến Bắc Kinh một chuyến rồi, dù sao đây cũng liên quan tới vấn đề hôn nhân của mình và Lưu Mộng Y.
Diệp Trạch Đào đã có thể đón nhận cuộc hôn nhân với Lưu Mộng Y, theo như ý đồ của Điền Lâm Hỉ, có danh hiệu của Lưu gia, việc phát triển của mình chắc chắn có ích lớn.
Trong chuyện hôn nhân với Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào biết đã không còn thuần khiết nữa, bên trong còn có pha trộn một chút tính toán chính trị.
Cuộc đối thoại lần trước giữa hắn và lão Điền lại vọng lại trong đầu.
Lão Điền đã nói một lần với Diệp Trạch Đào về chuyện này.
- Trạch Đào, cậu hiện giờ là Chủ tịch huyện. Có một chuyện cậu phải chú trọng, đó là vấn đề gia đình. Tuy rằng trên tổ chức không đề cập rõ ràng đến vấn đề hôn nhân, nhưng, có một gia đình ổn định là một nội dung quan trọng của việc điều tra thực tế. Ổn định gia đình có thể chứng minh rằng cậu là một người trưởng thành, nếu không, mọi người vẫn sẽ quy kết cậu là một trong đám người chỉ nói không làm, cậu hiểu ý tôi chứ?
- Không kết hôn thì không có cách nào tiến lên sao?
Đây là điểm mà Diệp Trạch Đào nghi ngờ.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Cũng không phải là không thể tiến lên, quan trọng là một người có gia đình rồi càng được ban tổ chức xem trọng. Cổ nhân nói : tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ! Nếu gia đình cũng không có thì cậu cũng không phải là một cán bộ tiêu chuẩn! Chuyện này là một tiêu chuẩn đánh giá. Cậu phải suy nghĩ về việc hôn nhân đi! Tôi thấy là chuyện của cậu và Lưu Mộng Y không nên trì hoãn thêm nữa.
Nghe Điền Lâm Hỉ nói, Diệp Trạch Đào không thể không chú trọng đến chuyện hôn nhân của mình và Lưu Mộng Y.
Trên phương diện này, Diệp Trạch Đào phát hiện Lưu Mộng Y đối với mình rất chân thật, cô ấy một lòng muốn gả cho mình, nhưng, mình thì sao? Diệp Trạch Đào thấy sau khi hắn đã từng tiếp xúc với một vài người phụ nữ không giống nhau thì hắn càng hi vọn có một người phụ nữ không hề coi trọng quyền thế của mình như Lưu Mộng Y ở bên cạnh. Diệp Trạch Đào cảm thấy trong những người phụ nữ quanh mình, trừ Vệ Vũ Hinh ra thì Lưu Mộng Y là người để ý đến hắn nhất.
Quyền thế có thể hấp dẫn những người phụ nữ, thế nhưng, quyền thế cũng rất dễ dàng làm mất đi tình cảm! Đây là một cảm giác luôn gắn liền với Diệp Trạch Đào.
Tình cảm của Vệ Vũ Hinh và Lưu Mộng Y đối với hắn đều rất chân thật, thật sự mà nói, Vệ Vũ Hinh còn thuần khiết hơn một chút.
Tình cảm của hai người con gái này là điều mà Diệp Trạch Đào coi trọng nhất, với hai người họ hắn đều không nỡ dứt bỏ.
Nhìn thấy sự chần chừ của Diệp Trạch Đào. Điền Lâm Hỉ hỏi ý kiến của hắn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Sư phụ, thực sự là em hiện tại rất mâu thuẫn, cũng rất do dự!
Nói xong liền đem chuyện Vệ Vũ Hinh từ trước tới nay vẫn thích mình ra nói.
Sau khi nghe xong, Điền Lâm Hỉ nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, có nhiều lúc, một người không có cách nào chú ý đến nhiều vấn đề như vậy. Không sai, tình cảm của Vệ Vũ Hinh kia đối với cậu rất sâu đậm, nhưng, tôi muốn nói với cậu rằng, nếu cậu không có quyền lực, cậu cũng không có cách nào thực hiện những lí tưởng của mình được, Lưu gia có thể cho cậu những thứ này!
- Nhưng, cho đến nay, trong việc phát triển của em, những vấn đề Lưu gia gây ra quá nhiều, không chỉ không giúp em phát triển, ngược lại còn gây trở ngại cho em!
Điền Lâm Hỉ liền cười nói:
- Không phải cậu đều đã vượt qua rồi sao? Cậu cũng đừng xem thường thế lực nhà họ Lưu, bố của Mộng Y cũng không phải vô dụng như những gì ông ta thể hiện ra đâu, Lưu gia là gia đình danh giá, nếu bố cô ta thực sự hạ quyết tâm động đến cậu, thì dù là tôi cũng không bảo vệ được cậu!
Diệp Trạch Đào có chút giật mình về những lời nói này, hỏi:
- Lẽ nào Lưu gia còn có chỗ dựa lớn nào?
- Đây không phải là vấn đề chỗ dựa vững chắc, mà là vấn đề thể diện của cả một tập thể! Nói giờ cậu cũng không hiểu. Hiện nay Hoa Hạ đã hình thành một số giai cấp đặc biệt, mỗi giai cấp lại có một