Cung kính ngồi đối diện Diệp Trạch Đào, Uông Lăng Tùng cũng không nhớ đã bao lâu không căng thẳng như vậy rồi.
Nhìn Diệp Trạch Đào ngồi đối diện xem tài liệu, Uông Lăng Tùng trong lòng thở dài, trước đây chẳng bao lâu, tình cảnh của mình so với Diệp Trạch Đào mà nói còn cao hơn, giờ mới có bao lâu chứ, mình đã phải dựa vào Diệp Trạch Đào để đổi đời rồi.
Tuy nhiên, ý nghĩ này đơn thuần chỉ là chuyện trong nháy mắt, gã quá hiểu rồi, bản thân nếu muốn thay đổi, ngoại trừ Diệp Trạch Đào, thực sự không còn ai có thể giúp được mình.
Hy vọng Diệp Trạch Đào thấy bản thân có thể giúp hắn làm việc mà giúp mình một phen!
Diệp Trạch Đào xem xét một cách tỉ mỉ tập tài liệu dày cộp mà Uông Lăng Tùng đem tới, bên trong ngoài văn tự, ảnh chụp ra, còn có những đoạn quay camera.
Nhìn thấy một đống đồ lớn, Diệp Trạch Đào cười thầm Uông Lăng Tùng này là một người có dã tâm, đoán chừng vì ngày hôm nay mà gã đã chuẩn bị rất nhiều thời gian.
Nhìn thấy đống tài liệu có liên quan đến Phương Vi Dân này, Diệp Trạch Đào hiểu, ai cũng không thể bảo vệ nổi Phương Vi Dân nữa rồi.
- Những thứ này có đáng tin cậy không?
Diệp Trạch Đào cố ý hỏi một chút.
Uông Lăng Tùng nghiêm túc nói:
- Xin Chủ tịch huyện yên tâm, mọi việc đều có chứng cớ để có thể điều tra!
Diệp Trạch Đào nói:
- Hai mẹ con kia có chuyện gì vậy?
- Được biết, cô gái kia thích một thanh niên trong số đó trước, kết quả lại chia tay. Tay thanh niên ấy quen những tên côn đồ này, liền tập trung những người này lại để bức cô gái kia. Mẹ cô đi theo nói lý, mấy tên này mặc kệ, kết quả là đẩy bà lão xuống đất, còn nói phải chém chết cô gái ấy!
- Bà lão không bị thương chứ?
Diệp Trạch Đào quan tâm nói.
- Bà ấy không bị thương, nhưng quá sợ hãi.
Sắc mặt Diệp Trạch Đào trầm xuống, nghĩ tới người đến sau kia, có vẻ những tên côn đồ này là thủ hạ của y. Điều này Diệp Trạch Đào thực sự không bất ngờ lắm, mà điều bất ngờ chính là Hồng Toàn lại tỏ ra rất quen thân với Phương Vi Dân, lập tức khiến Diệp Trạch Đào nghĩ tới việc cảnh sát và tội phạm cấu kết với nhau.
- Chủ tịch huyện, quan hệ giữa Phương Vi Dân và Hồng Toàn rất chặt chẽ.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua tài liệu trên bàn lần nữa, khẽ gật đầu nói:
- Ông Uông, năng lực của ông tôi biết, phải tin tưởng tổ chức, cứ như vậy đi.
Uông Lăng Tùng biết Diệp Trạch Đào rất hài lòng về công việc của mình, trong lòng xao động, gã cũng là một tên giảo hoạt thành tinh trên quan trường. Biết lúc này nếu không biểu lộ thái độ, làm không tốt sẽ không còn cơ hội nữa, vội vàng nói:
- Chủ tịch huyện. Anh yên tâm, chỉ cần anh giao việc cho tôi, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm, dù là phải đỡ đạn, Uông Lăng Tùng tôi cũng quyết không sợ hãi!
Diệp Trạch Đào đứng dậy khỏi chiếc ghế, đi đến nhẹ vỗ vai Uông Lăng Tùng nói:
- Làm cho tốt, công việc trị an tiếp theo của huyện Thảo Hải còn phải nhờ tới các anh. Tôi hi vọng nhìn thấy một cục diện Thảo Hải tiến bộ về mọi mặt!
- Chủ tịch huyện. Tôi cam đoan sẽ làm tốt công việc của mình!
Lúc này Uông Lăng Tùng thực sự xúc động, gã hiểu được mùa xuân của mình đã đến rồi, chỉ cần có được sự trợ giúp của Diệp Trạch Đào, còn sợ không có ngày ngẩng đầu sao?
Nghĩ đến Trần Tỏa Nguyên vì theo ngay sau Diệp Trạch Đào, giờ đã là Phó bí thư, Uông Lăng Tùng hạ quyết tâm, lần này nhất định không thể tụt lại phía sau, bất kể như thế nào cũng phải theo sát bước đi của Diệp Trạch Đào.
Nhìn Uông Lăng Tùng đi ra ngoài, trên mặt Diệp Trạch Đào hiện lên nụ cười. Tình hình của huyện Thảo Hải đã quá rõ ràng, tuy mình nắm chắc toàn bộ thế cục của huyện trong tay, nhưng, những vị trí mấu chốt vì một số thỏa hiệp của kỳ trước, đã không nằm trong tay mình. Đặc biệt là chỗ quan trọng như cục Công an, nơi này không cầm chắc, việc cũng khó làm. Uông Lăng Tùng này có thể thực sự có vài vấn đề, nhưng, quan trọng là gã đã quyết tâm đi theo mình , có một công an kỳ cựu như gã trong cục Công an Thảo Hải, rất nhiều việc của mình sẽ càng thuận lợi hơn.
Nhìn nội dung tập tài liệu trên bàn một lần nữa, Diệp Trạch Đào gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Liêu Hân Diễm.
- Bí thư Liêu, có chút việc, tôi tới chỗ anh một chút.
Liêu Hâm Diễm vội nói:
- Được, tôi chờ Chủ tịch huyện Diệp.
Quan hệ của hai người hiện giờ càng thân thiết, Liêu Hân Diễm vừa mới mới nghe chuyện Diệp Trạch Đào trên đường đánh nhau với một tên côn đồ, nghĩ đến lúc Diệp Trạch Đào một mình đối phó với tên côn đồ tay cầm nhiều vũ khí như vậy mà cũng không bị thương, Liêu Hân Diễm thầm than, Chủ tịch huyện của chúng ta thật sự là một người văn võ song toàn!
Đã xảy ra chuyện như vậy, Liêu Hân Diễm hiểu được, Diệp Trạch Đào không thể không bắt lấy cơ hội này, mục đích hắn đến gã cũng có thể đoán được vài phần. Treo điện thoại, trong bụng đang nghĩ đến nội dung cha nói với mình qua điện thoại.
Cha nói rất đúng, Diệp Trạch Đào nhất định sẽ không là người ở lại huyện quá lâu, có được thành tích của xã Xuân Trúc, giờ lại có kế hoạch phát triển Thảo Hải, chỉ cần thao tác một chút, sau đó tuyên truyền đúng lúc, Diệp Trạch Đào rất dễ dàng thăng chức. Đã là như vậy, thì nhất định phải quan hệ tốt với hắn, chỉ có như vậy, thành tích của huyện Thảo Hải mới có một phần của mình, đây hoàn toàn là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Nghĩ đến đây, Liêu Hâm Diễm đang nghĩ, xem ra Diệp Trạch Đào muốn dùng Uông Lăng Tùng rồi, nếu như Phương Vi Dân thực sự có vấn đề, thì bản thân gã nên phối hợp tốt với Diệp Trạch Đào một chút.
Còn Uông Lăng Tùng lúc này, sau khi rời Ủy ban nhân dân huyện, nhìn cảnh trời ấy, cảm thấy mọi thứ lại tốt đẹp lên rồi.
Khi ngồi vào xe mình, bên trong xe còn có vài thủ hạ đáng tin, những người này từ sau khi Uông Lăng Tùng thất thế, tình cảnh cũng sa sút. Giờ nhìn thấy Uông Lăng Tùng lại có khởi sắc, tư duy của mọi người cũng đều đã sống dậy, cùng ngồi