Lúc từ trong phòng đi ra, khuôn mặt của Lưu Mộng Y toát ra vẻ hạnh phúc. Cô hơi ngượng ngùng, bước từng bước nhỏ theo sau Diệp Trạch Đào.
Những hình ảnh về cảm xúc mãnh liệt lúc nãy lưu lại thật lâu trong đầu cô ta. Cứ nghĩ tới chuyện bố mẹ ở bên ngoài chắc chắn cũng sẽ nhận ra mình và Diệp Trạch Đào làm chuyện đó ở trong phòng thì Lưu Mộng Y lại có cảm giác hơi xấu hổ khi gặp bố mẹ mình.
Còn Diệp Trạch Đào lại có cảm giác hoàn toàn khác. Cái cảm giác sảng khoái ấy tràn ngập trong lòng. Từ bây giờ trở đi, Lưu Mộng Y sẽ là vợ của mình!
Cảm nhận được sự quyến luyến, bịn rịn không muốn rời xa mình của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào vô cùng hài lòng khi có một cô vợ như thế này.
Lúc nãy, nói chuyện với chồng một hồi lâu ở trong phòng vậy mà lúc đi ra vẫn thấy cửa phòng còn khép chặt. Hai ông bà Lưu Đống Lưu liền hiểu rằng, hôm nay con gái đã trao mình cho Diệp Trạch Đào rồi. Hai người ngồi ở đó, tâm trạng có chút phức tạp.
Nhìn thấy con gái đi ra, bà Hoàng Hân liếc nhìn khắp người con gái. Nhìn xong thì đã hiểu, từ giờ con gái đã không còn là con gái của mình nữa mà đã là con dâu của nhà họ Diệp rồi!
Cuối cùng thì con gái đã tự tìm được hạnh phúc của nó!
Bản thân Hoàng Hân cũng không biết là tại sao nhưng lúc nhìn lại Diệp Trạch Đào thì bà đã không còn cái cảm giác bài bác gay gắt kia nữa, mà là mong muốn Diệp Trạch Đào có thể đối xử tốt với con gái mình một chút.
Ông Lưu Đống Lưu cũng đã ngưng việc xem báo lại. Đôi mắt đeo kính đã rời khỏi tờ báo và cũng liếc nhìn Diệp Trạch Đào.
Hoàng Hân nói:
- Hai đứa đi đường mệt rồi, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?
Lưu Mộng Y thoáng đỏ mặt, lén liếc nhìn mẹ, nói mời:
- Bố, mẹ! Bố mẹ không đi ra ngoài à?
Hỏi câu thật là!
Diệp Trạch Đào hơi đỏ mặt xấu hổ.
Lưu Đống Lưu nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, con theo bố đến phòng sách. Chúng ta nói chút chuyện.
Hoàng Hân kéo con gái nói:
- Mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.
Rồi kéo Lưu Mộng Y vào một phòng khác.
Diệp Trạch Đào theo Lưu Đống Lưu vào phòng sách của ông ta.
Phòng sách của Lưu Đống Lưu rất to. Bên trong còn có rất nhiều thứ kiểu như tranh chữ của các danh nhân. Nhìn thấy một căn phòng như thế này, Diệp Trạch Đào hiểu rằng nhà họ Lưu vẫn là một gia tộc lớn có trí tuệ, có cái nhìn rất sâu sắc.
- Tự rót nước uống đi.
Lưu Đống Lưu ngồi xuống.
Diệp Trạch Đào cầm ly lên rót một ly trà.
Dù sao cũng đã đến nhà họ Lưu rồi nên Diệp Trạch Đào cũng không còn cái cảm giác lo lắng bất an đó nữa.
Đặc biệt là tâm trạng lúc đến lần này thay đổi đã khiến cho Diệp Trạch Đào vô cùng tự tin.
Nhìn Diệp Trạch Đào tự nhiên rót trà, Lưu Đống Lưu cũng đang thầm gật đầu. Xem ra thằng nhóc này rất tự tin!
Lưu Đống Lưu cũng đang nhớ về tình hình lần đầu tiên Diệp Trạch Đào đến nhà họ Lưu. Lần đến đó, Diệp Trạch Đào tỏ ra rất thận trọng, còn lần này thì lại hoàn toàn khác.
Thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Lưu Đống Lưu nói:
- Bây giờ đã là người một nhà rồi, có một vài chuyện cũng cần phải để cho con biết một chút.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố, xin bố nói đi ạ.
Bây giờ hắn cũng đã thay đổi cách xưng hô rồi.
Khuôn mặt tươi cười, Lưu Đống Lưu nói:
- Con bé Lưu Mộng Y này nhìn rất nghe lời nhưng lúc bướng thì cũng bướng lắm!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Mỗi người một tính.
Lưu Đống Lưu gõ tay lên ghế một hồi rồi nói:
- Chắc ông Điền cũng đã nói với con một vài chuyện của nhà họ Lưu chúng ta rồi phải không?
- Thầy cũng đã nói một vài chuyện nhưng không rõ lắm.
Thở dài một tiếng, Lưu Đống Lưu nói:
- Bố mẹ nào mà chẳng mong con gái mình được hạnh phúc. Chúng ta cũng vậy thôi.
Những lời này ý là muốn giải thích một chút về chuyện ngăn cản trước kia của họ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố, con hiểu. Ai làm cha làm mẹ cũng sẽ làm những chuyện như vậy thôi. Con hiểu, chuyện này đã qua rồi thì không cần phải nhắc lại nữa đâu.
Khuôn mặt Lưu Đống Lưu càng tươi cười hơn, nói:
- Con có thể hiểu được thì tốt rồi. Bây giờ đã là người một nhà rồi, sau này nhà họ Lưu chính là nhà của con. Có chuyện gì thì cả nhà bàn bạc mà làm nhé.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên hiểu được phần nào về con người của Lưu Đống Lưu này. Năng lực của ông bố Lưu Mộng Y này không mạnh nhưng ông ta lại rất muốn bảo vệ lợi ích của nhà họ Lưu. Xem ra sau khi mất đi chỗ dựa vững chắc, áp lực bảo vệ nhà họ Lưu của ông ta rất lớn.
Nhìn lại cái dáng vẻ già nua của Lưu Đống Lưu, những bất mãn vẫn còn trong lòng của Diệp Trạch Đào cũng đã tan biến:
- Bố, bố cũng đã vất vả rồi!
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Lưu Đống Lưu không ngờ Diệp Trạch Đào lại hiểu mình đến thế, lại còn nói ra được những lời như vậy thì khuôn mặt lập tức lộ vẻ xúc động.
Bưng chén trà lên nhấp một ngụm xong, bao nhiêu tâm trạng xúc động cũng coi như là đã được đè nén xuống.
Trong lòng Lưu Đống Lưu cảm động. Bản thân hết mình để bảo vệ lợi ích của nhà họ Lưu. Có được mấy người nhà họ Lưu hiểu được mình đã vì cái lợi ích này mà thậm chí còn nghĩ tới chuyện thông gia, vứt bỏ hạnh phúc của con gái chứ?
Cuối cùng thì vẫn cứ là thằng con rể mà mình luôn phản đối này lại hiểu mình!
Lúc nghĩ đến gánh nặng của nhà họ Lưu đang đè lên người mình, khiến cho mỗi ngày mình đều cảm thấy bất lực, không làm được gì cả thì Lưu Đống Lưu lại thở dài.
Có sự thay đổi tâm trạng như thế này, Lưu Đống Lưu bỗng nhiên cảm thấy không thể dùng cái cách trước kia để cư xử với Diệp Trạch Đào được nữa.
Thì ra suy nghĩ của Lưu Đống Lưu là lợi dụng cái thế lực của Điền Lâm Hỷ và Hồ Diên Ngạo Bác ở sau lưng Diệp Trạch Đào để bảo vệ lợi ích của nhà họ Lưu. Bây giờ mới phát hiện ra, rất nhiều chuyện của nhà họ Lưu, nếu có Diệp Trạch Đào gánh vác thì áp lực của mình sẽ giảm đi rất nhiều.
Lưu Đống Lưu ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, con cứ yên tâm đi. Sau này nhà họ Lưu sẽ ủng hộ con hết mình.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Con đặc biệt tin tưởng với sự nỗ lực của mình, con cũng có thể phát triển rất tốt!
Đây là một sự tự lực mạnh mẽ!
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu biết đã không thể dùng sức mạnh của nhà họ Lưu