Mọi người ngồi đây uống rượu một hồi lâu. Các nữ minh tinh đều tỏ ra rất nhiệt tình. Thấy điệu bộ như vậy của họ, Diệp Trạch Đào lại lắc đầu lần nữa. Biếu hiện hoàn toàn khác với hình tượng trong phim ảnh!
Đã uống được kha khá rồi, Lưu Chính cười nói:
- Đến huyện làm một thời gian dài như vậy khiến cho con người ta sắp mốc meo lên cả rồi!
Lưu Tùng cười nói:
- Nghe nói anh sống ở đó cũng thoải mái lắm mà!
Lưu Chính cười nói:
- Không đáng nói, không đáng nói!
Lưu Chính liền cười nói:
- Gia đình bảo anh dốc sức làm việc. Còn anh, anh lại chạy đi ăn chơi thoải mái.
Trừng mắt nhìn đối phương, Lưu Chính nói:
- Như nhau cả thôi!
Mọi người đều cười.
Lưu Tùng cười nói:
- Anh em ai chẳng biết. Mọi người rất hiểu nhau, vui chơi còn được chứ làm chính trị thì làm khó anh em quá!
Lưu Dương hừ một tiếng nói:
-Tình hình nhà chúng ta bây giờ là như vậy. Mọi người mà không lập được thành tích gì thì sau này phải làm sao chứ!
Lưu Chính nói:
- Không đến huyện thì không biết. Những tên cán bộ lọc lõi, tinh ranh vô cùng. Ngoài mặt thì nịnh bợ nhưng lại có rất nhiều âm mưu quỷ kế sau lưng. Không qua nổi bọn họ đâu!
Những lời nói này cũng nhận được sự đồng tình của Lưu Phàm. Gã cười nói:
- Đúng như vậy đó. Ngoài mặt thì không đắc tội nhưng các phòng ban quan trọng thì lại không buông tay. Lại càng không thể dùng hậu thuẫn để giải quyết được. Uất hận kinh khủng!
Dường như mọi người đã tìm được tiếng nói chung, tất cả đều nói. Nếu có thể dùng sức mạnh của gia tộc thì nhất định sẽ tính sổ với mấy người đó.
Nói một hồi, Lưu Tùng thở dài nói:
- Chuyện này chính là luật chơi. Ở trên đã quyết định từ lâu rồi. Nếu không phải dựa vào lực lượng của mình thì làm vài phút là hết trò rồi!
Diệp Trạch Đào nghe đến đây thì đã hiểu. Đám người nhà họ Lưu này không hề nắm được thực quyền ở huyện nên bị người ta điều khiển mà thôi. Khả năng muốn giành được thành tích chính trị ở địa phương là cực kỳ nhỏ, có vẻ như triển khai công việc rất khó khăn.
Chẳng trách người nhà họ Cao đều điều đi hết. Cứ kề cà mãi mà không thấy hiệu quả đâu. Thấy tình hình đám người này, ăn chơi thì còn được chứ muốn họ vạch ra một con đường từ cơ bản thì vô cùng khó.
Diệp Trạch Đào cũng nhận ra được một vài con cháu của các gia tộc lớn đến địa phương còn có những quy tắc ngầm. Nếu vi phạm những quy tắc này có thể mất đi khả năng phát triển sau này. Lấy tiếng cũng còn có yêu cầu để lấy tiếng nữa.
Chẳng trách nhiều đại gia tộc đến địa phương phát triển như vậy nhưng đều không thể muốn làm gì thì làm được. Chắc hẳn trung ương còn có một vài yêu cầu trong này đây.
- Được rồi, dù sao thì những người như chúng ta đi đến đâu cũng đều ăn uống cho no say. Khó khăn lắm mới có dịp về thủ đô. Phải vui chơi cho thỏa thích mới phải!
Lưu Chính lắc đầu nói rồi uống hết ly rượu.
Mọi người nhìn về phía Lưu Mộng Y, Lưu Phàm nói:
- Lần này may mà Mộng Y lấy chồng chứ không thì chúng ta cũng chẳng thể nào về được. Mộng Y à, lần này là cha mẹ họ hàng hai bên gặp mặt. Tiệc mừng lần sau phải làm tưng bừng hơn chút nữa mới được đó.
Phương Hoành Tinh cười nói:
- Đến lúc đó, mọi người lại có thể về ăn chơi rồi!
Mọi người liền cười.
Lưu Tùng nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào à. Sau này phải trông chờ vào cậu đó!
Thấy mọi ánh mắt nhìn qua, Diệp Trạch Đào cười cười. Trong lòng đã hiểu con cháu của nhà họ Lưu này bề ngoài thì không để ý nhưng trong lòng thì đã vô cùng lo lắng rồi. Thấy sự suy bại của nhà họ Lưu, họ cũng đang nóng ruột. Nhưng chỉ có điều là không có cách gì cả. Bây giờ ít nhiều cũng đặt hết hi vọng vào mình.
Có thể là do có con gái trong nhà ở bên cạnh nên mọi người cũng không dám thân mật quá đáng với các nữ minh tinh. Uống được một lúc thì Lưu Vỹ nói:
- Đừng uống nữa, thử vận may chút coi. Lần trước thua không ít rồi. Hôm nay xem thử có thể thắng lại được không.
Mọi người nghe thấy vậy thì đều ùa qua sòng bạc.
Thấy mọi người vội vàng chạy đi đánh bạc như vậy, Diệp Trạch Đào ngồi đó nói:
- Nhà họ Lưu em mê cờ bạc à?
Lưu Dương liền cười nói:
- Cứ một thời gian là họ đều đến đây chơi một lần. Thường thua đến nỗi phải mượn tiền xài!
Diệp Trạch Đào nói:
- Trò bài bạc này thì đánh mười thua chín. Nếu có thể không đánh thì đừng đánh!
Lưu Dương lại cười nói:
- Em cũng đi thử vận may một chút đây. Không làm phiền hai người nữa.
Nói rồi vội vội vàng vàng đi.
Thấy điệu bộ của Lưu Dương, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:
- Em cũng sẽ không ham mê đánh bạc đúng không?
Lưu Mộng Y liền cười nói:
- Sợ em chơi thua sạch tiền của anh luôn hả?
Thấy dáng vẻ thích thú của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Anh là con nhà nghèo, so với gia đình bọn em thì thuộc hạng người không có tiền. Bây giờ chỉ có một triệu tệ tiền thẻ mà Bàng Chân tặng thôi! Nhưng có em, anh coi như là đã cưới được một cô vợ giàu rồi!
Lưu Mộng Y liền cười nói:
- Từ trước tới giờ em không thích bài bạc. Anh yên tâm, không thua hết gia tài của anh đâu.
Lúc này lại nghe Trương Phong ngồi bên cạnh nói:
- Diệp Thiếu gia, anh cũng công tác ở địa phương à?
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhìn về phía Trương Phong. Hắn phát hiện ra tên Trương Phong này là một người rất có mắt nhìn người, không đi chơi với đám người nhà họ Lưu mà đặc biệt ngồi lại cùng mình.
- Giám đốc Trương không đi thử vận may sao?
Diệp Trạch Đào cười hỏi.
Trương Phong liền cười nói:
- Lúc nãy Diệp thiếu gia nói rất đúng, đánh mười thì thua hết chín. Tôi cũng không ham mấy cái này!
Nghe có người gọi mình là Diệp thiếu gia, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy kỳ kỳ, cười nói:
- Tôi tên Diệp Trạch Đào, đừng gọi tôi là Diệp thiếu gia gì cả. Anh cứ gọi tôi là Diệp Trạch Đào hoặc là em Diệp đều được.
Trương Phong cười nói:
- Hay là tôi gọi anh là anh Diệp đi. Không biết anh Diệp có để ý gì không?
Diệp Trạch Đào thấy dáng vẻ của Trương Phong hẳn là lớn tuổi hơn mình. Nhưng, cũng biết ở trong giới này có nhiều