Khi Diệp Trạch Đào về đến Lưu gia thì đã gần đến giờ ăn cơm tối, Trịnh Tiểu Nhu rõ ràng là một cô gái chưa từng yêu ai, trong lúc đi dạo cùng Diệp Trạch Đào tỏ ra quyến luyến không rời khiến Diệp Trạch Đào rất cảm động, đặc biệt cô còn biểu hiện ra cái kiểu mặc kệ Diệp Trạch Đào, điều này khiến tâm tình Diệp Trạch Đào trở nên cực kỳ phức tạp.
Sau khi hiểu được chuyện với Trịnh Tiểu Nhu, trong lòng Diệp Trạch Đào chan chứa một thứ tình cảm nhẹ nhàng.
Hiện giờ Diệp Trạch Đào thấy hắn có cảm giác không chân thực.
Vừa bước vào Lưu gia, Diệp Trạch Đào liền thấy người nhà Lưu gia và bố mẹ mình cùng chị gái đang nói chuyện, mấy người trẻ tuổi Lưu gia cũng đang ngồi ở đó.
Hôm nay xem ra lại có thêm mấy người rồi, hẳn là mấy người có quan hệ thân thích với Lưu gia.
- Trạch Đào, sao lại đi cả ngày thế?
Thấy Diệp Trạch Đào vào cửa, Lưu Mộng Y liền chạy ra đón, nhỏ giọng hỏi.
Diệp Trạch Đào trong lòng thầm hổ thẹn, ít nhiều có chút mất tự nhiên, vẫn đáp:
- Cùng Bàng Chân nói không ít việc, hắn rất nhiệt tình.
Lưu Mộng Y nói:
- Cái người Bàng Chân này luôn rất kiêu ngạo, không ngờ anh cùng gã lại hợp nhau như vậy!
Lúc bước qua chào hỏi các vị trưởng bối rồi ngồi xuống, Lưu Đống Lưu liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi:
- Nói xong rồi à?
- Vâng, Bàng Chân ngoài việc sẽ theo yêu cầu của con xây mười bốn trường tiểu học ở Thảo Hải, hắn còn tỏ ý muốn đầu tư khoảng tám mươi triệu để xây lại toàn bộ trường tiểu học huyện Thảo Hải, càng muốn tập hợp một số người đến Thảo Hải xem xét, đầu tư một số dự án.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, tất cả mọi người có chút giật mình, việc này cũng quá kỳ quặc mà!
- Thật hay giả vậy hả!
Lưu Dương giật mình nói.
Lưu Phàm cũng mở to mắt nói:
- Bàng Chân từ lúc nào lại hào phóng như vậy? Kiểu đầu tư này toàn bộ đều không phải báo đáp nha!
Vài vị trưởng bối của Lưu gia cũng nhìn về phía Diệp Trạch Đào, khả năng của Bàng gia bọn họ đều rõ, hiện nay Bàng gia rất mạnh, Bàng Chân chẳng cần phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để lấy lòng Diệp Trạch Đào!
Ông Diệp Hằng Thành lại không nghĩ nhiều như vậy, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói muốn đem toàn bộ trường học huyện xây dựng lại, còn có chút kích động nói:
- Bàng Chân này không tồi, còn làm một việc tốt lớn thế này! Nếu bọn trẻ huyện Thảo Hải có một môi trường học tập an toàn, không biết sẽ có bao nhiêu người được lợi, Trạch Đào à, đây là việc tốt lắm! Việc rất tốt đấy!
Lưu Đống Hùng cau mày nhìn Lưu Đống Vũ nói:
- Anh thấy thế nào?
Lưu Đống Vũ cũng lắc đầu nói:
- Không hiểu rõ lắm! Tôi lại biết được một số tin, nghe nói Bàng Chân kia mở một sòng bạc ngầm có chút đi quá giới hạn.
Lưu Mộng Y cười nói:
- Mặc kệ gã đi, dù sao đối với Trạch Đào mà nói cũng là một chuyện tốt!
Lưu Đống Lưu gật đầu nói:
- Quả thật là vậy, từ toàn bộ chuyện này mà nói, đối với sự phát triển của huyện Thảo Hải là một việc tốt, sẽ đưa sự nghiệp giáo dục của Thảo Hải lên một tầm cao mới. Trạch Đào lại không cần hao tổn thêm tâm tư cho chuyện này, có thể mượn việc này đến Bộ Giáo dục yêu cầu một số chính sách này nọ, đem công tác giáo dục của huyện các con nâng cao toàn diện.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, chính hắn cũng không nghĩ đến việc có được sự ủng hộ của Bộ Giáo dục, liền nói:
- Vấn đề của chúng con hiện giờ vẫn là vấn đề về lực lượng giáo viên, đa số dân cư tập trung ở thành phố, ở nông thôn cơ bản không có nhân tài, giáo viên thiếu vô cùng!
Lưu Đống Vũ nói:
- Cha thấy giáo viên ở nông thôn vẫn phải xuất thân từ người địa phương, theo sự phát triển của giáo dục, tuyển chọn một số người ở địa phương vào trường sư phạm, sau khi tốt nghiệp thì để bọn họ quay về địa phương giảng dạy, đây luôn là biện pháp các địa phương quản lý trường học.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Biện pháp này là biện pháp phù hợp với thực tế nhất, bước tiếp theo chúng con có một suy nghĩ, theo sự phát triển về mặt tài chính của huyện, phải nâng cao đãi ngộ đối với giáo viên nông thôn trên diện rộng.
Lưu Đống Lưu nói:
- Nên như vậy, muốn giữ nhân tài, thì phải giải quyết nỗi lo cho họ.
Đang nói chuyện, Lưu Chính liền đi nhanh vào, vừa vào cửa đã lớn tiếng nói:
- Có chuyện lớn, có chuyện lớn!
Lưu Dương cười nói:
- Lại có chuyện gì lớn thế?
Lưu Chính lúc này mới nhìn thấy các trưởng bối cũng đang ngồi, liền cười cười vội qua đó ngồi xuống.
Thấy bộ dạng nhát gan của Lưu Chính, Lưu Mộng Y nói:
- Đem cái đại sự của cậu nói mau đi!
Cười ha hả, Lưu Chính nói:
- Mọi người có biết không, vừa rồi, bọn người Bàng Chân tuyên bố đóng cửa sòng bạc ngầm đấy!
Tin tức này đối với mọi người thật sự là một chuyện lớn.
Lưu Đống Vũ cũng có chút bất ngờ, nhìn về phía Lưu Chính nói:
- Cháu nghe được chuyện này từ đâu thế?
- Người ở ngoài đều biết hết rồi, mọi người truyền tai nhau rất ghê, nói là nếu không đóng cửa, Bàng Chân sẽ xong đời, cha hắn cũng sẽ xong đời!
Lưu Đống Hùng nhíu mày hỏi:
- Việc này sẽ không ảnh hưởng đến việc tốt giữa Bàng Chân và Trạch Đào chứ?
Hoàng Hân cũng lo lắng nói:
- Vừa bàn xong một kế hoạch đầu tư lớn như vậy, mắt thấy Trạch Đào lại được thêm một Chính tích nữa, làm ra chuyện thế này, làm không tốt thì xong!
Lưu Đống Lưu và Lưu Đống Vũ liếc nhìn nhau, ánh mắt họ đều lộ ra một vẻ kỳ lạ, họ đồng thời nghĩ đến một điểm mấu chốt.
Lưu Đống Vũ hít một hơi rồi nói:
- Bàng gia gặp may rồi!
Lưu Đống Lưu cũng nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, thật sự là may mắn.
Hoàng Hân khó hiểu hỏi:
- Hai người nói gì thế ạ?
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, Lưu Đống Vũ thở dài:
- Việc này hả, có liên quan rất lớn với Trạch Đào!
Lưu Tùng khó hiểu nói:
- Việc này sao lại có liên quan với Trạch Đào chứ?
Lưu Đống Vũ trừng mắt nhìn anh ta nói:
- Thằng nhóc như mày cả ngày chỉ biết chơi bời, học tập Trạch Đào nhiều vào!
Lưu Tùng không dám nói tiếp.
Diệp Trạch Đào nghe thấy hai người nói chuyện, khi họ nói có liên quan với mình, liền ít nhiều nghĩ đến việc xâu chuỗi một số nội dung