Khi Diệp Trạch Đào đang đứng đó nghĩ ngợi, thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên phục trang thời thượng đứng trước mặt mình.
Chỉ thấy người đàn bà đó nhìn Diệp Trạch Đào một hồi lâu, vẻ mặt lộ ra sự nghi hoặc.
Diệp Trạch Đào phát hiện ra bà ta đang nhìn mình, liền ngẩng đầu nhìn, hắn cảm thấy dáng vẻ đó rất quen, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra đã gặp bà ta ở đâu.
Lúc đó, trong đại sảnh tầng một, người qua kẻ lại có vẻ rất náo nhiệt.
Có thể thấy người đàn bà đó rất thướt tha, toàn thân ăn mặc rất thời thượng, đặc biệt là từ người bà ta toát ra một loại khí chất chỉ có ở tầng lớp thượng lưu.
Cảm giác đối phương không hề tầm thường, Diệp Trạch Đào nhã nhặn cười với bà ta.
Sớm đã nghe qua việc ở thủ đô, nghe nói cán bộ cấp cục tới đây cũng chưa được gọi là nhân vật to tát gì, vì thường trong một văn phòng làm việc có vô số cán bộ cấp cục. Diệp Trạch Đào tới nơi này, vẫn không dám chậm trễ, hắn thực sự sợ phải đắc tội với một nhân vật tầm cỡ.
Chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy người đàn bà đó hỏi:
- Cậu là Diệp Trạch Đào à?
Diệp Trạch Đào ngây người, trong lòng nghĩ thầm, “Đối phương sao lại biết mình”, hắn liền vội gật đầu đáp:
- Tôi là Diệp Trạch Đào, ở Ninh Hải.
Trong ánh mắt của người đàn bà đó ngay lập tức tỏa ra một loại ý tứ rất đặc biệt, nhìn Diệp Trạch Đào từ đầu tới chân.
Tình huống này như kiểu mẹ vợ nhìn con rể vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của người đàn bà này, Diệp Trạch Đào có phần nghĩ ra, không phải là bà ta trông quen, mà là bà ấy trông rất giống Tiểu Nhu.
Chả nhẽ bà ấy có quan hệ gì đó với Trịnh Tiểu Nhu?
Vừa nghĩ đến đấy, Diệp Trạch Đào liền có chút không tự nhiên, nếu đúng là người đó, thì hôm nay quả thật hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Không đợi Diệp Trạch Đào nghĩ ra, người đàn bà ấy bèn nói:
- Tôi là Phương Mai Anh, mẹ của Tiểu Nhu.
- A!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, không ngờ ở đây lại có thể gặp được mẹ của Trịnh Tiểu Nhu, hắn lập tức lễ phép nói:
- Cháu chào bác!
Trong lòng càng lấy làm ngạc nhiên hơn, thật đúng là mẹ của Tiểu Nhu rồi, xem ra bà ấy làm ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Phương Mai Anh vẫn đang nhìn Diệp Trạch Đào, khiến Diệp Trạch Đào trở nên mất tự nhiên hơn hẳn.
Nhìn ngắm một hồi lâu, Phương Mai Anh nói:
- Cậu ở đây?
- Bác gái, cháu tới gặp Bí thư Hô Diên. Ông ấy hẹn cháu đến.
Vì bà ấy là mẹ của Trịnh Tiểu Nhu, nên Diệp Trạch Đào tỏ vẻ lễ phép hơn hẳn.
Nghe nói Hô Diên Ngạo Bác hẹn gặp hắn, đôi mắt của Phương Mai Anh bỗng lóe lên. Bà ta gật đầu nói:
- Nếu đã là Bí thư Hô Diên hẹn, thì cậu mau đi đi, lát nữa gọi cho tôi.
Bà ấy nói rồi đưa hắn số di động của mình.
Diệp Trạch Đào không dám chậm trễ, vội rút điện thoại ra, lưu lại số đó.
Thấy Phương Mai Anh bước vào một phòng làm việc, Diệp Trạch Đào gãi gãi đầu, hôm nay thật kì lạ, không ngờ lại gặp được mẹ của Trịnh Tiểu Nhu ở đây!
Lúc xem giờ, thấy còn phải đợi một lúc nữa mới gặp Hô Diên Ngạo Bác, hắn liền gọi điện cho Trịnh Tiểu Nhu, nhỏ giọng nói:
- Mẹ em công tác ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương à?
Trịnh Tiểu Nhu kỳ lạ nói:
- Vâng ạ, sao thế?
- Anh vừa nãy gặp mẹ em đấy!
Trịnh Tiểu Nhu cũng ngạc nhiên, vội hỏi:
- Bà ấy có thái độ gì không?
Lần đầu tiên thấy Trịnh Tiểu Nhu có tỏ ra kinh ngạc tới vậy, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy thú vị nói:
- Em lo lắng gì chứ?
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Em có thể lo lắng gì chứ, chỉ là tiện thì hỏi thôi.
Diệp Trạch Đào cũng không có ý trêu ghẹo cô, chỉ nói rằng:
- Không có gì, bác ấy chỉ hỏi tên của anh, nghe nói anh có việc bận, nên cho anh số của bác ấy, bảo anh lát nữa liên lạc lại.
Trịnh Tiểu Nhu vội nói:
- Anh cẩn thận chút nhé!
Thấy Trịnh Tiểu Nhu lo lắng, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Được rồi, ở đây nói chuyện không tiện lắm, anh cúp máy đây.
- Anh nghe này, bà ấy nói gì anh cũng nên nghe theo nhé.
Trịnh Tiểu Nhu lại nói thêm câu nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào vẫn đứng đó nhìn về hướng phòng làm việc của Phương Mai Anh, tự dưng hắn cảm thấy có chút áp lực.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Diệp Trạch Đào bước tới văn phòng của Hô Diên Ngạo Bác, hắn nhanh chóng gặp được Hô Diên Ngạo Bác.
Lúc này Hô Diên Ngạo Bác càng tỏ ra có tinh thần, cả người ông ấy toát lên một khí thế phi thường.
Trông thấy Diệp Trạch Đào bước vào, Hô Diên Ngạo Bác tươi cười.
- Chú à, cháu không quấy rầy chú chứ?
Diệp Trạch Đào cũng là người biết cư xử, giờ hắn không gọi ông ta là Bí thư nữa, mà luôn tỏ ra thân mật gọi ông ta bằng chú.
Đứng dậy bước tới vỗ vai Diệp Trạch Đào, kêu Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Lâu lắm không gặp cậu, xem ra tinh thần rất khá đấy!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Bận tối mày tối mặt chú ạ!
Hô Diên Ngạo Bác cười phá lên, ngả lưng vào ghế sô pha rồi nói:
- Thảo Hải phát triển như vậy có thể coi là rất nhanh rồi, nói thật, tôi không ngờ cục diện của huyện Hải Thảo được mở ra nhanh như vậy, cậu đã làm được không ít việc đấy.
Bây giờ Hô Diên Ngạo Bác không còn là lãnh đạo Tỉnh ủy Ninh Hải, nói chuyện ít lo ngại hơn, khen ngợi cũng thẳng thắn hơn nhiều.
Diệp Trạch Đào liền khái quát một lượt về việc quy hoạch Thảo Hải.
Nghe xong, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Được đấy, tập hợp lực lượng khắp nơi để xây dựng Thảo Hải , ý tưởng này rất tốt, đã có đường đi thì phải sử dụng nó triệt để. Một vài cán bộ bên chú cứ hay lo này lo nọ, nếu việc gì cũng đắn đo nhiều quá thì sẽ chẳng làm tốt được việc gì cả!
Nói tới đây, ông nhìn Diệp Trạch Đào một cách đầy thâm ý:
- Cả Tôn Lâm và Bàng Chân, cậu cũng có thể lôi kéo đầu tư được, thì quả thật không tồi đâu!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Bọn họ đều hy vọng Thảo Hải có thể phát triển mà chú!
Hô Diên Ngạo Bác càng tươi cười