Phan Văn Lâm rất xem trọng việc mà Diệp Trạch Đào giao phó, y hiểu cuộc điện thoại đó của Diệp Trạch Đào chứng minh rằng Diệp Trạch Đào rất coi trọng cái người tên Quách Khúc Điển này, Diệp Trạch Đào luôn dõi theo xem công việc mà hắn giao phó có được giải quyết tốt hay không vì vậy nhất định phải làm cho thật tốt mới được.
Phan Văn Lâm nhìn đã 4 giờ chiều, hắn gọi điện thoại cho Điền Bá Hồng Cục trưởng hành chính thành phố.
Hai người này luôn giúp đỡ nhau và từng là bạn học cùng trường.
Lúc Điền Bá Hồng nhận được điện thoại của Phan Văn Lâm là lúc cuộc họp đang diễn ra, buổi họp hôm nay là để bầu ra lãnh đạo phó phòng, mọi người đang họp.
Phan Văn Lâm cầm điện thoại trên tay, bước ra ngoài và cười nói:
- Anh Phan, hôm nay ngọn gió thổi nào khiến anh nhớ mà gọi điện cho tôi thế, có phải là có chuyện gì căn dặn?
Hai người từng là bạn cùng trường nên nói chuyện hơi suồng sã.
Phan Văn Lâm đi luôn vào chủ đề chính:
- Anh Điền à, cục các anh có người nào tên Quách Khúc Điển không?
Điền Bá Hồng sửng sốt:
- Đúng là có người tên Quách Khúc Điển, khi bàn về chức phó phòng, cũng có người nhắc đến cái tên này, nhưng mối quan hệ của anh ta và giám đốc sở không tốt, lúc nãy trong lúc họp, một phó phòng phê bình thái độ làm việc của anh ta không tốt , không thật thà, có thể anh ta là người đầu tiên bị loại.
Nói đến đây, Điền Bá Hồng hỏi tiếp:
- Sao anh lại hỏi về anh ta?
- Anh Điền này, làm thế nào thì làm anh cũng phải nâng đỡ Quách Khúc Điển.
Phan Văn Lâm cuống lên, liền nghiêm nghị nói.
Điền Bá Hồng dù ít dù nhiều cũng cảm thấy hơi khó hiểu, đối với cái chức phó khoa nhỏ bé này anh ta đâu có quan tâm lắm, nhưng bạn học cũ lại gọi điện thoại đến như này, đây ắt hẳn không phải chuyện thường.
Anh bạn à, anh nói rõ ràng xem nào, tôi biết anh và tên tiểu tử đó chả có quan hệ gì hết, hôm nay gọi điện cho tôi có phải là ai tìm đến anh không?
Phan Văn Lâm biết là mình cầu cạnh Điền Bá Hồng thì phải cho hắn biết một chút mới được.
Trong lòng nghĩ, chả trách Diệp Trạch Đào tìm mình, xem ra mục đích chính là muốn nói giúp Quách Khúc Điển rồi, dù thế nào cũng phải xử lý tốt chuyện này, nếu không thì không biết ăn nói ra sao với Diệp Trạch Đào.
- Anh bạn ạ, có một người mà tôi nghĩ anh cũng biết, người mà lần trước tôi và anh cùng nhắc đến, đó là Diệp Trạch Đào.
Điền Bá hồng sửng sốt nói:
- Haha, đó là nhân vật có tiếng của tỉnh, tôi nhớ anh và hắn học cùng nhau mấy tháng.
Vừa nói trong đầu của Điền Bá Hồng đã hiện lên bao nhiêu chuyện liên quan đến Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào giỏi lắm, nghe nói hắn quan hệ rất rộng, các nhà lãnh đạo của tỉnh đều rất coi trọng hắn, lần trước nói chuyện anh ta đã nghe kể rất nhiều về hắn, đến người như Phan Văn Lâm cũng muốn dựa dẫm vào hắn.
Không thể ứng xử với tên Diệp Trạch Đào này như với một Chủ tịch huyện nhỏ bé được.
Nghĩ đến đây, Điền Bá Hồng giật mình nói:
- Là hắn tìm đến anh?
Anh Điền, tôi chỉ có thể nói một câu, nếu như Diệp Trạch Đào tìm đến giám đốc sở, giám đốc sở cũng phải nể mặt, cứ cho là giám đốc sở không nể mặt hắn thì hắn cũng nói chuyện được với lãnh đạo Ủy ban tỉnh.
- Tôi hiểu!
Điền Bá Hồng cũng biết năng lực của Diệp Trạch Đào và cũng rất coi trọng hắn.
Anh hiểu thì tốt, hôm nay Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho tôi nói về chuyện của Quách Khúc Điển, nói rằng Quách Khúc Điển là bạn của hắn, cho thấy hắn coi trọng người này như thế nào. Anh Điền à, việc này anh phải nghĩ kỹ mới được, thôi, tôi không nói nhiều nữa, bao giờ có kết quả thì báo cho tôi biết, Diệp Trạch Đào chắc đang đợi tin đấy.
Kết thúc cuộc gọi!
Vẻ mặt của Điền Bá Hồng trở nên nghiêm nghị.
Vừa rồi, khi đang nghiên cứu, một Phó cục trưởng của Sở cứu trợ phản đối Quách Khúc Điển trước tiên. Điền Bá Hồng trong lòng hiểu rõ lần này cục trưởng muốn xếp đặt một người thân cận của ông ta vào vị trí đó, chuyện này vốn không phải là chuyện gì quá to tát, Điền Bá Hồng cũng không quan tâm để ý, giờ thì phải quan tâm rồi.
Cầm di động trong tay, vẻ mặt của Điền Bá Hồng càng nghiêm nghị hơn, việc này là việc Diệp Trạch Đào nhờ cậy, nếu như không làm vừa lòng Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào lại là một nhân vật rất có máu mặt, đến lúc ấy sẽ xảy ra họa lớn.
Chưa vào phòng họp, Điền Bá Hồng gọi thư ký của mình lại, đến phòng làm việc, Điền Bá Hồng nhìn thư ký hỏi:
- Cái tên Quách Khúc Điển là người như thế nào?
Thư ký dù không biết Cục trưởng tại sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời:
- Thưa cục trưởng, tôi cũng có biết về người này, anh ta luôn bất hòa với giám đốc, vấn đề là giám đốc muốn anh ta làm con rể mình nhưng anh ta đã yêu một cô bạn học vài năm rồi và không muốn bỏ cô ta, chuyện này khiến cho giám đốc mất hết thể diện, nhưng anh ta là người làm việc rất có năng lực.
Điền Bá Hồng gõ gõ vào bàn, cảm thấy việc này quả thật là khiến cho người ta đau đầu, giám đốc Sở cứu trợ là người cùng cấp cơ quan, cũng là người thuộc phe Phó cục trưởng Lý Vĩnh Chí, cũng là người cùng phe với mình. Giờ Lý Vĩnh Chí muốn giúp thuộc hạ của giám đốc sở đánh bại Quách Khúc Điển, việc này có chút khiến người ta khó xử rồi.
Nghĩ một lát, thấy việc này phải trao đổi ý kiến với Lý Vĩnh Chí mới được.
- Anh báo cho mọi người, hôm nay tôi có việc đột xuất phải báo cáo công việc ở trên thành phố, cuộc họp hoãn đến sáng mai.
Điền Bá Hồng nói với thư ký.
Quách Khúc Điển không biết chuyện gì xảy ra đối với mình, Diệp Trạch Đào quả thật đã hỏi đến rồi. Sau khi thay đồ, Quách Khúc Điển trở lại phòng làm việc.
Vừa bước vào phòng, Quách Khúc Điển thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt có vẻ nuối tiếc, thầm cười nhạt, do giám đốc sở muốn mình làm con rể mà mình lại không đồng ý nên lần này giám đốc sở quyết trừng phạt mình đây! Hôm nay lại đến muộn nữa, chuyện này nhất định là có người báo cáo rồi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Quách Khúc Điển à, Trưởng khoa Lưu cho gọi anh đấy!
Một đồng nghiệp từ văn phòng trưởng phòng bước ra, Quách Khúc Điển nói.
Lúc bước vào văn phòng làm việc của Trưởng khoa Lưu, vẻ mặt của Trưởng