Lâm Tiểu Đao dẫn theo Trần Đại Tường đến, nhìn hai người họ cùng tới, Diệp Trạch Đào liền hiểu ra một phần. Trần Đại Tường chắc hẳn rất được Lâm Tiêu Đao tín nhiệm, nếu không thì Trần Đại Tường đã không dám tùy tiện cắt vốn của cấp dưới.
Diệp Trạch Đào cũng có cảm giác, Lâm Tiểu Đao đối xử với Trần Đại Tường cũng có chút dễ dãi, Trần Đại Tường là người ở tỉnh khác tới, lẽ nào hậu thuẫn phía sau của Trần Đại Tường cũng khiến ông ta băn khoăn hay sao?
Lâm Tiểu Đao nắm chặt tay của Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ tịch Diệp, đã để đồng chí phải đợi lâu rồi!
Khi nói câu này Lâm Tiểu Đao đang thầm than vãn, lúc đi tìm Trần Đại Tường, ông ta cũng chẳng tỏ vẻ gì đồng tình, nếu không phải là hậu quả từ những lời nói của ông ta thì trần Đại Tường cũng chẳng định tới, cũng chẳng phải là có một mĩ nhân ở đó, sao phải làm loạn lên như thế!
- Xin chào Giám đốc Lâm!
Diệp Trạch Đào nói.
Nhìn thấy Trần Đại Tường cũng đến, trong lòng Diệp Trạch Đào thấy khó chịu. Bản thân lúc trước vẫn thấy có chút không tin Chử Hướng Tiền, cho rằng rất có thể Trần Đại Tường cũng có chỗ khó xử, quả nhiên bị hắn ta kể lể thuyết phục. Ai bảo bản thân suốt ngày chỉ ở chốn quê nghèo, vẫn luôn thông cảm với khó khăn của người khác cơ chứ.
Trần Đại Tường dám làm thế với ta, rút cuộc gã nghĩ gì chứ?
Lần này có vẻ Trần Đại Tường vẫn chẳng có vẻ gì đồng tình, có thể chỉ là Lâm Tiểu Đao kéo ông ta đến cùng mà thôi.
- Chào Tiểu Diệp!
Trần Đại Tường không có chút thay đổi thái độ gì rõ ràng, tùy tiện buông một câu.
Nhìn thấy thái độ của Trần Đại Tường, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có chút dao động, bắt đầu chú trọng đến vây cánh phía sau của Trần Đại Tường.
Mình đúng là đã lơ là việc điều tra hậu thuẫn của Trần Đại Tường rồi.
Sau khi mọi người cùng ngồi xuống, Lâm Tiểu Đao nói:
- Chủ tịch Diệp, bây giờ bắt đầu nhé, lão Trần cũng không hiểu rõ, vốn chuyên trách nhất định là để chuyên dùng.
Diệp Trạch Đào muốn thử một chút tình hình Trần Đại Tường, liền cười nói:
- Hôm nay Giám đốc Trần đã kể cho tôi rất nhiều chuyện, tôi thấy Sở đang khó khăn quá!
Mặt Lâm Tiểu Đào liền biến sắc, nhận thấy một số suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, trong lòng có chút lo lắng.
Trần Đại Tường là người có vây cánh, Diệp Trạch Đào là một kẻ hành sự, hai bên đều không thể đắc tội với nhau được.
Về lí thuyết mà nói thì Lâm Tiểu Đao là một Giám đốc Sở, về cơ bản chẳng cần phải xem trọng một Chủ tịch huyện nhỏ bé như Diệp Trạch Đào, nhưng Lâm Tiểu Đao có rất nhiều nguồn thông tin, nghĩ đến lực lượng hậu thuẫn hùng hậu của Diệp Trạch Đào, biết người này là kẻ không thể đùa được, nên lần này không muốn làm to chuyện.
Thấy Diệp Trạch Đào nói thế, lại thêm những câu nói ban nãy của Lâm Tiểu Đao, Trần Đại Tường bắt đầu thấy nóng mặt.
Tuy nhiên, Trần Đại Tường cũng có mục đích của mình, nói:
- Cậu Diệp có thể thông cảm được thật là tốt!
Lâm Tiểu Đao vội nói:
- Nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé!
Rượu đã được rót đầy. Lâm Tiểu Đao nâng cốc nói với Diệp Trạch Đào:
- Từ lâu đã muốn được uống với Chủ tịch Diệp một chén, nhưng mãi mà không có cơ hội!
Gã vốn nghĩ muốn tỏ ra thân mật một chút, vì thế liền gọi trực tiếp tên Trạch Đào. Lời sắp nói ra đến miệng rồi, lại vẫn không dám xưng hô như thế, việc trong chốn quan trường, nếu không phải đã đến mức vô cùng thân thiết, nếu gọi như thế không những không có tác dụng tốt, mà ngược lại còn khiến đối phương không vui. Việc này cũng cần phải chú ý.
Uống cạn hết một chén rượu, Lâm Tiểu Đao mới nói:
- Xét thấy tính đặc thù của huyện Thảo Hải, trong Sở cũng đang nghiên cứu vấn đề tăng vốn đầu tư, cũng xem như một sự khuyến khích của Sở!
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng Lâm Tiểu Đao, biết là ông ta đang ngầm ám thị cho chính mình.
Diệp Trạch Đào khẽ cười nói:
- Lần này đến Sở mới hiểu rõ, Sở cũng thật chẳng dễ dàng gì.
Câu nói này khiến sắc mặt của Lâm Tiểu Đao có chút biến đổi, ý của Diệp Trạch Đào là gì? Là không muốn bỏ qua việc này, hay là muốn tìm hiểu xem đối thủ có phải kẻ có phe cánh lớn không?
- Chủ tịch Diệp yên tâm, Sở luôn coi trọng việc giáo dục ở những vùng khó khăn của tỉnh.
Trần Đại Tường cũng nghe hiểu ý của Diệp Trạch Đào, nói:
- Sở sẽ ưu tiên hơn cho những vùng cần mở rộng đầu tư.
Lúc này Trần Đại Tường đã có chút hối hận, vốn định sẽ cắt một ít vốn ở chỗ Diệp Trạch Đào. Trong suy nghĩ của ông ta, Diệp Trạch Đào chỉ là một Chủ tịch huyện tép riu, bị cắt vốn thì cũng chẳng biết kêu ai, bây giờ mới phát hiện ra, bản thân đã xem thường Diệp Trạch Đào rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe giọng hình như Giám đốc Trần không phải người Bắc Kinh?
Diệp Trạch Đào tự nhiên lại hỏi câu này, Trần Đại Tường thoáng ngạc nhiên, cười nói:
- Tôi đúng là người Bắc Kinh mà!
Lần này Trần Đại Tường vốn định cắt ít vốn chỗ Diệp Trạch Đào, không ngờ làm kinh động cả Lâm Tiểu Đao. Khi thấy Lâm Tiểu Đao coi trọng Diệp Trạch Đào như thế, Trần Đại Tường cũng hiểu ra, việc này phải làm chậm lại.
Ô dù của Trần Đại Tường mọi người đều vẫn đang phỏng đoán. Kì thực, Trần Đại Tường đúng là một kẻ có phe cánh, con gái ông ta trong năm nay sẽ công khai quan hệ chính thức với con trai của Vi Hoành Thạch. Bây giờ con trai Vi Hoành Thạch đã gọi ông ta là bố rồi, có quan hệ tầng thứ này, thì ô dù của Trần Đại Tường chắc chắn lắm rồi!
Lúc ở nhà, con trai của Vi Hoành Thạch đã nói cho con gái ông ta về một số việc trong nhà họ Vi rồi, nhất là lại nhắc đến một việc khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên, nghe nói, cái chết của Vi Chính Quang – con trai Vi Hoành Lâm có liên quan tới Diệp Trạch Đào, Vi gia cũng đang âm thầm tiến hành điều tra việc này.
Con gái ông ta còn nói tới một suy đoán của nhà họ Vi, nghe nói khi còn ở Ninh Hải, Trịnh Tiểu Nhu rất có thể đã từng có một mối quan hệ, cũng chính vì mối quan hệ này mà Vi Chính Quang mới có những hành vi như thế, bởi vậy mà chết. Sự việc này đã trở thành nỗi đau của Vi gia, hiện nay người của Vi gia đang có những hành động nhằm vào Diệp Trạch Đào.
Sau khi tìm hiểu được tình hình này, Trần Đại Tường liền có