Sau những cảm xúc mãnh liệt, hai người nằm đó, Diệp Trạch Đào thầm nói:
- Xin lỗi!
Tựa vào lòng Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh cười nói:
- Cũng chẳng phải là trẻ con nữa, có gì phải xin lỗi chứ, em sống cuộc sống của em, như thế cũng tốt mà.
Tâm nguyện đã được đền bù, Vệ Vũ Hinh trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Khi Diệp Trạch Đào vừa nghĩ sẽ nói điều gì đó, Vệ Vũ Hinh đã nói:
- Không cần nói gì cả, cho em cảm nhận một chút cảm xúc này nhé!
Giang tay ôm lấy Vệ Vũ Hinh, chuyện không nên xảy ra thì đã xảy ra rồi. Hơn nữa lần này hai người đều rất tỉnh táo, không cần phải nói thêm gì nữa.
Đột nhiên trong túi áo Diệp Trạch Đào vang lên tiếng chuông điện thoại.
Giờ này rốt cuộc còn ai gọi điện đến nhỉ?
Diệp Trạch Đào hơi lưỡng lự, Vệ Vũ Hinh nói:
- Có điện thoại kìa!
Nhìn Diệp Trạch Đào có vẻ không muốn nghe, Vệ Vũ Hinh cười nói:
- Không cần làm phức tạp vậy đâu, chuyện này là do em tự nguyện, anh nghĩ thoáng ra một chút!
Câu nói này khiến Diệp Trạch Đào hơi đỏ mặt, bản thân mình nghĩ còn không được cởi mở như Vệ Vũ Hinh.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới đi cầm lấy điện thoại.
Khi nhìn điện thoại thì lại là một số rất lạ.
Khi ấn phím nghe, phía bên kia là một giọng nói có chút nghiêm nghị.
- Cho hỏi đây có phải đồng chí Diệp Trạch Đào không?
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên nói:
- Tôi là Diệp Trạch Đào đây.
- Vâng, tôi thuộc Cục cán bộ số 6 Ủy ban tổ chức trung ương Phương Hướng Huy, bây giờ mời đồng chí đến nhà khách tỉnh Ninh Hải một chuyến!
Cục cán bộ số 6 Ủy ban tổ chức trung ương!
Diệp Trạch Đào chỉ biết có Cục cán bộ số 1 đến số 5 thuộc Ủy ban tổ chức trung ương, sao ở đây lại xuất hiện một cục số 6 thế này, ngạc nhiên thật đấy!
Có khi nào là lừa đảo không nhỉ?
Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút dao động, hắn nghĩ, nếu đúng là lừa đảo, thì phải dẹp đi mới được.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào lại hỏi số điện thoại ở phòng.
Gọi được điện thoại, Diệp Trạch Đào lại có chút chần chừ, nếu ngộ nhỡ việc này là thật, tự mình làm thế với họ, làm không tốt thì sẽ xảy ra chuyện.
Phải hỏi ông Điền mới được, chắc là ông ta sẽ biết chút gì đó.
Nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ rồi.
Diệp Trạch Đào vẫn gọi điện thoại.
- Thầy ngủ chưa ạ?
- Đang đọc sách, sao thế?
Chắc là thầy lai đang đọc tiểu thuyết kiếm hiệp đây mà!
Diệp Trạch Đào lắc đầu, thầy cũng đúng là một kẻ mê truyện kiếm hiệp!
- Tôi có việc này muốn hỏi thầy một chút, Ủy ban Tổ chức Trung ương có sáu cục cán bộ từ khi nào thế ạ?
- Sao cơ?
Không ngờ Điền Lâm Hỉ lại phản ứng dữ dội như thế, âm thanh khiến tai Diệp Trạch Đào suýt nổ tung.
- Sao ạ?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Tôi mới là người phải hỏi cậu một chút đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đường Lâm Hỉ vội hỏi.
- Thưa thầy, là như thế này, vừa nãy có một người gọi điện thoại tới, nói là thuộc Ủy ban tổ chức trung ương tên Phương Hướng Huy, bảo tôi đến nhà khách Ninh Hải một chuyến, tôi chỉ biết có Cục cán bộ số 1 đến số 5 của Ủy ban tổ chức trung ương, chưa từng nghe nói Ủy ban tổ chức trung ương có 6 cục, nên muốn hỏi một chút, tôi nghi ngờ bọn họ là lừa đảo.
- Cậu nói sao? Là Phương Hướng Huy sao?
- Vâng, người đó tự xưng là Phương Hướng Huy.
- Cậu lập tức đến đó cho tôi!
Giọng Điền Lâm Hỉ có chút kích động, dường như có gì đó rất gấp gáp.
- Thưa thầy? Là thật ư?
- Hỏi nhiều như thế để làm gì, nói cho cậu biết, thật không thể nào thật hơn, đi mau, có cần tôi sai người đưa xe tới đón đi không?
Diệp Trạch Đào thấy có một chút thay đổi trong tâm thái của điền Lâm Hỉ, cũng cảm thấy ông Phương Hướng Huy này là thật, vội nói:
- Tôi sẽ đi ngay ạ!
- Ừ, không được hỏi gì cả, họ hỏi gì cậu nói đó, không được giấu diếm, cũng không được phóng đại.
Điền Lâm Hỉ nói thêm một câu.
Gọi xong điện thoại Diệp Trạch Đào có chút ngạc nhiên, trong khẩu khí của Điền Lâm Hỉ có thể cảm nhận được, Cục cán bộ số 6 Ủy ban tổ chức trung ương có vẻ rất quan trọng.
Chưa từng nghe đến!
Lúc này Vệ Vũ Hinh đã xuống giường. Mặc quần áo rất nhanh.
Nhìn Diệp Trạch Đào vẫn còn đang sững sờ, Vệ Vũ Hinh nói:
- Để em đưa anh đi!
Diệp Trạch Đào nhìn Vệ Vũ Hinh, có chút lo lắng nói:
- Em ổn không?
Vệ Vũ Hinh hơi đỏ mặt:
- Em không sao,cũng không phải làm gì to tát lắm mà!
Diệp Trạch Đào nhanh chóng mặc quần áo, hai người cùng ngồi lên xe.
- Vệ Vũ Hinh rất chăm chú lái xe.
Nhìn Vệ Vũ Hinh như thế, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy yêu mến cô hơn.
Nhưng, Diệp Trạch Đào nhanh chóng tập trung vào cuộc triệu tập lúc đêm của Ủy ban tổ chức trung ương, trong đầu đang nghĩ về một việc.
Vệ Vũ Hinh lái xe rất nhanh, mới đi được khoảng nửa tiếng đã đến trước nhà khách huyện Ninh Hải rồi.
Vào giờ này không bị tắc đường, nếu không cũng không thể nhanh như thế được.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào sắp xuống xe, Vệ Vũ Hinh sửa lại quần áo cho Diệp Trạch Đào rồi nói:
- Em dừng bên kia đợi anh nhé!
Diệp Trạch Đào nghĩ một lát, không biết Ủy ban tổ chức trung ương gọi mình có việc gì, liền nói:
- Có lẽ sẽ hơi lâu một chút đấy, hay là em về trước đi!
Thấy Diệp Trạch Đào quan tâm đến mình, Vệ Vũ Hinh cười bảo:
- Không sao đâu, em chợp mắt một lát trong xe cũng được mà.
Diệp Trạch Đào bước ra khỏi xe, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bước vào phía trong nhà khách.
Diệp Trạch Đào nghĩ suốt quãng đường đi về việc này, rốt cuộc là chuyện gì đây? Tại sao Cục cán bộ số 6 Ủy ban tổ chức trung ương lại đến tìm mình vào lúc tối thế này?
Trong đầu Diệp Trạch Đào lúc này chỉ toàn dấu hỏi, hoàn toàn không hiểu cuối cùng xảy ra chuyện gì.
Khi lên đến tầng 12, Diệp Trạch Đào bước về cánh cửa có biển số đó.
Nghe ngóng tình hình bên trong, dường như rất yên tĩnh.
Thật ra cũng chẳng nghe thấy gì cả.
Diệp Trạch Đào có một