- Chủ tịch Diệp, việc của Thảo Hải tôi đã thấy, quả nhiên là một nơi đang cần khai phá sớm!
Sau khi bị Diệp Trạch Đào lôi đến vài xã nghèo khó, Bàng Quyền xúc động nói.
- Đúng vậy, vừa nhìn thấy tình hình ở nơi này, những người làm cán bộ như chúng tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu không làm cho nơi này phát triển lên được, chúng tôi tự thấy có lỗi với phần trách nhiệm đang mang trên mình!
- Chủ tịch Diệp à, tôi có vài lời thổ lộ muốn nói với anh
Nhìn thoáng qua Tư Đồ Vũ và Bàng Phí Vũ, Bàng Quyền vội vàng nói.
Hiện tại Bàng Quyền làm sao mà có tâm tư đi xem tình hình phát triển của Thảo Hải cơ chứ, nghĩ đến nhiệm vụ của mình ở Thảo Hải, Bàng Quyền mong muốn nhất là lập tức nhận được những thứ mấu chốt, sau đó thì quay về Thủ đô.
- Không sao, tất cả đều là người một nhà, có gì anh cứ nói
Lời của Diệp Trạch Đào khiến cho Bàng Phí Vũ và Tư Đồ Vũ cũng có đôi chút xúc động. Việc Diệp Trạch Đào xem mình như người tâm phúc, chứng tỏ được tín nhiệm.
Bàng Quyền liếc mắt nhìn hai người, lúc này mới nói:
- Chủ tịch Diệp, là như thế này, hôm qua tôi nói với ba tôi tình hình nghèo khó của huyện Thảo Hải, ba tôi rất quan tâm, ba nói mong tôi có thể làm được chút gì đó cho sự phát triển của Thảo Hải.
- Vâng, Trưởng ban Bàng có thể biết đến tình hình của chúng tôi ở đây, tôi xin thay mặt nhân dân Thảo Hải cảm ơn sự quan tâm của Trưởng ban!
Bàng Quyền nói:
- Hiện nay, trung ương rất ủng hộ việc phát triển những huyện nghèo, tiền sửa đường cũng có không ít nhưng các nơi đều đang tranh thủ, Bộ đau đầu nhất là không có cách nào chiếu cố được.
- Đúng vậy, cả nước có nhiều địa phương cần phát triển lắm, trung ương cũng có cái khó của mình!
Bàng Quyền nói:
- Đương nhiên rồi, mọi việc là ở con người, chỉ cần là những địa phương nghèo khó thực sự, trung ương sẽ xem xét nghiêm túc, việc này vẫn có tính khả thi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu, biết là đối phương sẽ cho một chút lợi rồi.
- Có một chuyện, ba tôi nói rồi, gần đây Trung ương rất coi trọng việc giúp đỡ người nghèo. Mấy lần hội nghị đều đề cập đến chuyện này, đặc biệt là việc các thôn thông đường ra quốc lộ, đối với những thôn nghèo khó sẽ chú trọng tiến hành giúp đỡ. Đúng lúc đang nghiên cứu việc các địa phương được ưu tiên, nhân cơ hội này, cha tôi sẽ đề cập đến việc ưu tiên cho Thảo Hải trong hội nghị. Như thế chắc sẽ được thôi!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên cũng có một chút lợi rồi. Bộ Giao thông mỗi năm đều rót một khoản tiền lớn dùng vào việc xây dựng giao thông. Nếu có thể chuyển tiền về đây, thì sẽ có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển của huyện Thảo Hải. Xem ra cái mánh mà mình nghĩ ra lúc đó cũng có hiệu quả!
Diệp Trạch Đào có nghiên cứu qua về tình hình của Bàng Hữu Nhân, cha chú của họ đều từng công tác ở Bộ Giao thông, trong Bộ giao thông, bọn họ cũng có tương đối nhiều tay chân. Chuyển một món tiền đầu tư vào huyện nghèo, đối với bọn họ mà nói thì căn bản không có khó khăn gì.
Nghĩ đến việc sẽ có được một khoản tiền lớn để dùng vào việc xây dựng đường xá, Diệp Trạch Đào trong lòng rất vui.
Trên mặt lộ rõ vẻ cảm động, Diệp Trạch Đào nói:
- Nhất định phải nhờ anh giúp tôi hỏi thăm Trưởng ban Bàng, cảm ơn ông ấy đã giúp đỡ cho nhân dân Thảo Hải, có được sự ưu tiên này, Thảo Hải sẽ phát triển nhanh hơn!
Bàng Quyền nói ra chuyện này xong nhìn Diệp Trạch Đào hi vọng là Diệp Trạch Đào sẽ có thể cấp cho những thứ mình muốn, kết quả lại chỉ nghe thấy Diệp Trạch Đào nói một câu không đầu không đũa là hết chuyện.
Trong lòng buồn bực, biết Diệp Trạch Đào là người không thấy thỏ thì không chịu thả chim ưng.
Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, những điều chính mình vừa nói ra chẳng qua là nói bằng miệng, Diệp Trạch Đào chắc sẽ không tin đâu.
- Chủ tịch Diệp, nói thật nhìn thấy tình hình nghèo khó ở nơi này, trong lòng tôi thực sự rất buồn. Dù đã nhìn thấy, tôi cũng phải làm chút việc vì nhân dân Thảo Hải. Nếu không làm được chuyện gì, trong lòng tôi sẽ rất áy láy!
Bàng Quyền xúc động nói.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Rất nhiều nhà doanh nhân đến Thảo Hải, chứng kiến tình hình của Thảo Hải mới ra tay giúp đỡ. Anh xem xem những con đường lớn kia của huyện Thảo Hải đều phải đầu tư rất lớn đấy! Tổng giám đốc Tôn cũng là một người có lòng hảo tâm, hễ ra tay giúp thì đã thay đổi được diện mạo của cả huyện. Không có sự giúp đỡ của những nhà doanh nhân, Thảo Hải chắc không thể phát triển nhanh mạnh đến vậy!
Nghe Diệp Trạch Đào lại lôi Tôn Lâm ra để nói, Bàng Quyền cười gượng. Diệp Trạch Đào muốn lấy việc đầu tư của Tôn Lâm ra để so sánh đây. Nếu mình không đưa ra được mức lớn hơn mức mà Tôn Lâm đã đầu tư thì sẽ không có khả năng moi được thứ gì mà mình muốn.
Bàng Quyền vốn cũng có nghĩ đến việc không may xảy ra, nghĩ rằng chỉ cần sau khi Diệp Trạch Đào nghe được tin là ba sẽ giúp đỡ chắc sẽ thỏa mãn, bây giờ mới hiểu, Diệp Trạch Đào đòi hỏi rất lớn.
- Chủ tịch Diệp, việc các thôn được thông ra quốc lộ, nhà nước lựa chọn giải pháp một phần là kinh phí nhà nước, một phần là kinh phí địa phương, một phần khác là tập thể thôn. Lượng tài chính cần rất lớn đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Hiện nay sau khi các thôn phát triển được một số dự án thì tính tích cực của dân trong thôn cũng có. Tuy nhiên, việc tập trung kinh phí vẫn tồn tại nhiều vấn đề, họ chỉ có thế ủng hộ một phần nhỏ thôi. Như muối bỏ biển vậy! Chỉ nhờ sự nỗ lực của chúng ta, Tỉnh, Thành ủng hộ một chút, cũng rất ít thôi, khó khăn rất lớn!
Bàng Quyền nói:
- Phần nhà nước thì chắc không thành vấn đề, hơn nữa ưu tiên đầu tư nữa, khoản lớn chắc có thể do nhà nước gánh vác!
- Thông thường, khoản lớn là do địa phương lo, hiện nay có sự ủng hộ của Trưởng ban Bàng, áp lực của chúng tôi sẽ giảm đi nhiều, đây đúng là việc đại sự!
Bàng Quyền nói:
- Việc này chắc sẽ không phải là vấn đề quá lớn!
Diệp Trạch Đào nói:
- Nhân dân trong thôn đối với việc sửa đường rất tích cực. Các thôn hiện nay