Lâm Kiệt vốn là một công tử không sợ trời không sợ đất, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói ra những câu như vậy lửa giận bị kìm nén liền bộc phát, đập mạnh bàn chỉ thẳng tay vào Diệp Trạch Đào nói:
- Thằng oắt kia, mày là cái thá gì mà dám đấu với tao. Bố mày hôm nay không tính sổ với mày thì không phải họ Lâm!
Diệp Trạch Đào bình tĩnh nói:
- Thế thì đừng mang họ Lâm nữa!
Lâm Kiệt đập bàn lớn tiếng nói:
- Mày chưa từng nghe qua, Lâm Kiệt tao là người như thế nào à. Hừ, một tên quan đểu ở một cấp huyện nhỏ mà cũng dám lên tỉnh cướp người con gái của tao. Mày nghe cho kỹ đây, người con gái này phải là của tao!
Ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào một lượt rồi lại nhìn Giang Triều Vĩ, gã lớn tiếng quát:
- Được, được chúng mày nhiều người hơn, chúng mày đợi đấy!
Lôi di động ra hắn lớn tiếng quát:
- Hiểu Dũng, tôi là Lâm Kiệt, tôi bị người khác ức hiếp, anh xem mà xử lý đi!
- Ừm, tôi đang ở chỗ Quang Dương Thương!
- Phải rồi, tìm vài người nữa đến đây, bố mày hằng ngày không ra uy, thằng khác lại tưởng tao là con mèo hen!
- Mẹ kiếp! Được, để chúng nó dẫn thêm vài thằng nữa đến.
Nghe gã gọi điện ở đó, Phương Minh Thiên đứng một bên hai chân run rẩy, liên tục dùng khăn tay lau mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ lần này xong rồi, sao mình lại xui xẻo như vậy. Chẳng có việc gì tự nhiên lại chạy tới đây góp mặt làm cái gì!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy điệu bộ đó của Lâm Kiệt thì ngược lại không nói một lời. Hắn ngồi ở đó từ từ ăn đồ, dường như những thứ đang ăn đó có mùi vị rất ngon vậy.
Chẳng qua chỉ là một tên côn đồ mà thôi. Nếu mình cũng có cái kiến thức tầm thường như gã thì không phải là làm mất thân phận hay sao. Lúc này, Diệp Trạch Đào biết mình cũng là một người có thân phận.
Phương Di Mai cũng hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, mỉm cười nói:
- Sếp thấy thế nào, mùi vị không tồi chứ?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Giang Triều Vĩ nói:
- Lần này tuyến sản phẩm du lịch của các anh làm tốt lắm. thu nạp được những địa danh chủ yếu của huyện. Đặc biệt là khu nghĩ dưỡng suối nước nóng làm rất sang trọng!
Giang Triều Vĩ đảo mắt nhìn một lượt mấy người rồi nhìn Diệp Trạch Đào có chút hoài nghi.
Tuy nhiên, Giang Triều Vĩ cũng là người hiểu chuyện sẽ không tùy tiện can thiệp vào.
Nghe Diệp Trạch Đào nói đến việc của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Giang Triều Vĩ liền nói:
- Dự án này là do Chủ nhiệm Phương đề xuất, lúc đó tôi còn không nghĩ đến việc tận dụng nguồn tài nguyên của suối nước nóng đó. Khi dự án này vừa ra đời thì mới phát hiện ra là thực hiện nó ở khu vực này phạm vi ảnh hưởng quá lớn!
Phương Di Mai cười nói:
- Mấy dự án ở xí nghiệp các anh vừa mới đầu tư đã sinh lời trong thời gian rất ngắn.
Giang Triều Vĩ vui vẻ nói:
- Ba tôi đã nói rồi, đi theo Diệp Trạch Đào là đúng đắn. Xem ra bây giờ lời ba tôi nói là chính xác!
Cả ba người đều cười ha hả
Trong lúc ba người bọn họ tán gẫu Phương Minh Thiên lặng lẽ đi ra bên ngoài.
Nhìn kỹ đã thấy tách khỏi những người đó, Phương Minh Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Phương Minh Thiên hễ nghĩ tới những lời nói của Diệp Trạch Đào với mình, trong lòng đầy lo sợ. Tên Diệp Trạch Đào này tuyệt đối không phải người lương thiện. Nếu hắn ta quả thật muốn động tới mình, xem ra chuyện lớn rồi.
Làm sao bây giờ?
Không giải quyết được chuyện này, mình chắc có thể xem như là xui xẻo rồi!
Khi nghĩ tới Giang Triệu Vĩ, ánh mắt Phương Minh Thiên sáng lên, cấp tốc gọi điện cho Giang Thuận Chương, vừa mở miệng liền nói:
- Thuận Chương, anh em tốt của tôi, tôi đang cần anh giúp đỡ đây!
Phương Minh Thiên đang ở đó gọi điện thì ở đây đã có một nhóm người mặc phục trang quản lý đô thị bước vào.
- Kiệt Thiếu gia, là thẳng nào có mắt như mù dám động đến anh vậy, anh em huynh đệ đến đây rồi!
Một tên thanh niên có dáng người cao to dắt theo vài thanh niên khác liền bước tới.
Những người này vừa bước vào liền nói nhao nhao, khiến cho mấy người đang dùng đồ ăn ở cái quán nhỏ đó cũng sợ quá mà bỏ chạy.
Nhìn thấy mấy tên khoác trang phục của quản lý đô thị, Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày.
Diệp Trạch Đào vốn mong làm cho lớn chuyện, nhưng nhìn thấy mấy tên quản lý đô thị đó cũng tham dự vào liền biến sắc mặt. Nhân dân hiện giờ vốn không ưa gì bọn quản lý đô thị. Nếu những tên này gây ra chuyện trong việc này thì sẽ càng gây ra ảnh hưởng không tốt, sẽ biến thành những tên côn đồ có chút quyền thế, thế thì còn ra chuyện gì nữa!
- Ranh con, mày chọc tới tao rồi!
Lâm Kiệt trở lên kiêu ngạo
Phương Di Mai lúc này lén mở chức năng ghi âm ở di động, bắt đầu ghi âm lại.
Cô hiểu được lần này Diệp Trạch Đào đi là để đối phó với Lâm Bá Thành.
- Chúng mày muốn làm cái gì?
Giang Triệu Vĩ cũng thấy vấn đề lớn rồi, liền quát thật to về phía mấy người đang mặc trang phục quản lý đô thị.
- Nện thằng ranh này cho tao!
Lâm Kiệt chỉ về phía Giang Triều Vĩ rống lên.
Diệp Trạch Đào nhìn một lượt mấy tên mặc trang phục quản lý đô thị hét lớn:
- Các người là quản lý đô thị sao?
- Các ông đây là quản lý đô thị đấy, mày muốn làm gì?
Tên trẻ tuổi cầm đầu nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Thiếu gia Kiệt, là thằng này dám trêu chọc anh đúng không?
Lâm Kiệt nói:
- Cướp người con gái của tao, người con gái tao đã nhắm thì không có đứa nào có thể chạy thoát được, hôm nay đứa con gái này Lâm Kiệt tao đã định rồi!
Quá kiêu ngạo!
Lời này khiến cho Phương Di Mai cũng trợn mắt nhìn.
Cô lớn tiếng nói với Lâm Kiệt:
- Lâm Kiệt, anh nói cái gì!
Mấy tên trẻ tuổi khoác trên mình trang phục quản lý đô thị nhìn về phía Phương Di Mai nói:
- Lâm Kiệt quả là biết quan sát!
Lâm Kiệt lúc này cũng không giả bộ nữa, mặt tối sầm quay về phía Phương Di Mai nói:
- Cô nghe cho kỹ đây, hôm nay hai người dám động đến tôi. Khôn hồn thì đi theo tôi, bằng không thì tôi đánh cho thằng oắt này thành tàn phế!
Lúc này Diệp Trạch Đào nhìn về phía mấy thanh niên kia nói:
- Nhà