Ở nhà Điềm Lâm Hỉ ngây người ra một hồi lại đến nhà Hô Diên Ngạo Bác, trong nhà Hô Diên Ngạo Bác chỉ có hai vợ chồng. Việc Diệp Trạch Đào đến nhà khiến Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy vô cùng vui vẻ. Vợ ông tên là Triệu Hương Lăng, gặp được Diệp Trạch Đào cũng thấy vô cùng phấn khởi. Biết chồng nhận Diêp Trạch Đào làm con nuôi, Triệu Hương Lăng còn thân thiết hơn Hô Diên Ngạo Bác xưng: Mẹ nuôi!
Nhìn thấy Triệu Hương Lăng, Diệp Trạch Đào liền chào một tiếng.
Ánh mắt dồn về phía khuôn mặt đẹp trai, phong độ của Diệp Trạch Đào, Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Cha nuôi con hôm qua đã nói hôm nay con tới, hôm nay ở nhà để đợi đây.
Diệp Trạch Đào cũng không giấu diếm nói:
- Con vừa đến nhà thầy một chuyến rồi mới qua tới đây ạ.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Mau ngồi xuống nói chuyện, về sau đây cũng là nhà của con, đến thủ đô nhất định phải về nhà thăm nhé, mẹ nuôi con không có con đẻ, hiện giờ chỉ có con thôi cũng đủ vui vẻ rồi!
Triệu Hương Lăng nói:
- Trong nhà chuẩn bị phòng chỉ để cho con, nếu con đến ở thì nhà sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào vội đồng ý
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Lần này con đến thủ đô là để bàn chuyện hôn sự à? Đã đến nhà họ Lưu chưa?
- Con vừa tới thủ đô thì tới hai nơi này trước, vẫn chưa tới nhà họ Lưu. Không phải là đến bàn chuyện hôn sự. Hôn sự đã dời đến quốc khánh mới tính. Lần này con đến thủ đô là để vận động một khoản tài chính dùng vào việc xây đường quốc lộ của Thảo Hải.
Hô Diên Ngạo Bác cười nói:
- Thế mà đều nói việc tụi trẻ thích làm nhất chính là nhìn cô dâu, con chắc không được rồi, cô dâu không đi gặp trước lại đến chỗ mấy người già chúng ta!
Tuy rằng nói như thế nhưng vẫn có thể thấy được tấm lòng của Hô Diên Ngạo Bác rất tốt. Diệp Trạch Đào cười nói:
- Kính già yêu trẻ là truyền thống của nước ta, trước tiên phải nghĩ đến người già ạ!
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Vậy thì mau kết hôn đi, có đứa con rồi thì những chuyện đàn ông không còn phải lo toan nhiều nữa.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố mẹ con cũng nghĩ như thế.
Hô Diên Ngạo Bác tán đồng nói:
- Đã tới lúc nên giải quyết việc hôn sự rồi. Một lãnh đạo có trưởng thành hay không thì vẫn phải xem đến hôn nhân. Nếu con lên đến vị trí lãnh đạo cấp huyện mà vẫn chưa kết hôn, đầu tiên sẽ để cho người khác có cảm giác làm việc không chắc chắn, tổ chức muốn dùng tới thì ít nhiều cũng có chỗ không yên tâm. Ngoài ra, nếu có các vấn đề về tình cảm thì con nghĩ xem một lãnh đạo cấp huyện mà không kết hôn lại đẹp trai, phong độ thì sẽ tạo ra những rắc rối đấy. Nếu động một tý là lại có chuyện tranh chấp tình cảm thì sẽ gây ra những ảnh hưởng cho sự phát triển của con.
Triệu Hương Lăng liền cười hỏi:
- Trạch Đào, trong cơ quan có nhiều cô gái thích con không?
Trạch Đào lúng túng nói:
- Cái này thì con lại không phát hiện ra, chỉ chú tâm công tác thôi!
Thực ra, Diệp Trạch Đào gần đây không thiếu những lần phiền lòng về chuyện này, không chỉ là người trong huyện mà cả một số cô gái trong thành phố cũng kiếm cớ báo cáo công việc với hắn, khiến cho hắn cảm thấy rất mệt mỏi. Chắc là phải kết hôn mới được.
Nói đến công việc, Hô Diên Ngạo Bác dò hỏi một chút về tình hình các mặt của Thảo Hải.
Hỏi một hồi, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Nhìn từ tình hình hiện nay cho thấy Thảo Hải phát triển rất nhanh, duy trì được tốc độ này thì Thảo Hải sẽ có khả năng phát triển đấy! Không dễ dàng gì, rất nhiều người đều nhận thấy Thảo Hải là nơi không có tài nguyên, cũng chẳng có cách nào phát triển được. Nay còn dùng thực tế để nói cho mọi người thấy chỉ cần chuyên tâm thì chẳng có nơi nào không phát triển được!
Diệp Trạch Đào nói:
- Con cũng nghĩ như thế, những người cán bộ chúng con nếu bỏ thời gian ăn chơi nhảy múa để nghĩ tới công việc thì chẳng có chuyện gì mà không làm tốt được!
Hô Diên Ngạo Bác nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Con đấy, đã lên được đến cấp huyện rồi, có một số chuyện biết là được rồi, phải học được cách giấu trong bụng, đừng có cái gì cũng nói ra, con vừa nói những câu như thế có đúng không? Cha nghĩ là rất đúng, nhưng nếu con nói ra những câu kiểu như thế với người ngoài, thì sẽ rơi vào tình trạng như thế nào đây? Mọi người đều sẽ cho rằng con đang tự khen, cho rằng con đang nói họ không nghĩ đến công việc từ đó mà gây ra những ảnh hưởng không có lợi cho sự công việc cũng như sự phát triển của con. Vì vậy, về sau con phải chú ý những điều này mới được!
Triệu Hương Lăng cười nói:
- Trạch Đào không phải là đang nói trước mặt chúng ta hay sao? Lại chẳng có người lạ nào ở đây!
Trạch Đào biết rằng Hô Diên Ngạo Bác đang chỉ bảo mình, vội nói:
- Cha nuôi vừa nói rất đúng, bất kể ở nơi nào thì đều phải nghĩ kỹ mới nói. Có lúc nói những câu quen miệng, vừa mở mồm là đem đến phiền toái!
Hô Diên Ngạo Bác gật đầu nói:
- Con hiểu được là tốt rồi, làm quan thì phải biết xem tin tức, càng phải chú ý đến những câu nói của lãnh đạo Trung ương. Nếu con xem một cách nghiêm túc thì sẽ thu được rất nhiều ích lợi. Không cần nói gì khác, con xem xem, tốc độ những lời nói mà lãnh đạo Trung ương nói đều rất chậm đúng không? Bọn họ bị nói lắp? Hay là không có trình độ phát biểu? Đều không phải, họ biết, họ phải chịu trách nhiệm với mỗi câu nói của mình. Nếu nói sai một câu, thì ảnh hưởng sẽ vô cùng lớn. Vì vậy nếu không cần phải nói nhanh thì khi họ nói thì tốt nhất là vừa nghĩ kỹ vừa nói, phải nói để bất luận là từ góc độ nào thì mọi người cũng không nắm được sơ hở mới thôi. Đây chính là nghệ thuật nói chuyện của một người làm quan. Từ giờ trở đi, con phải học được cách bồi dưỡng, đừng xúc động, cái gì cũng nói được. Vì vui sướng nhất thời mà kết quả những người bị đánh mất tiền đồ của mình đã quá nhiều!
Đúng là người một nhà, hôm nay sự chỉ dạy Hô Diên Ngạo Bác vô cùng đúng lúc.
Nghe được những lời này của Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào cảm thấy quả là mình thu được lợi lớn vô cùng.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thật đúng là như thế, con thường nghe thấy một số lãnh đạo nói chính họ đã nghe được cuộc nói chuyện của lãnh đạo nào đó,