Ngũ Thuý Miêu không ở lại dùng cơm. Tuyên bố xong việc bổ nhiệm, cô liền nhanh chóng lên xe đi mất.
Theo quy ước của xã, cứ mỗi khi có lãnh đạo mới được bổ nhiệm, nhất định phải đến Thanh Duẩn Viên làm một bữa liên hoan. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Ngưu Thường Thắng cũng đã sớm sắp xếp xong rồi!
Lâm Dân Thư dẫn đầu, mọi người lần lượt tới Thanh Duẩn Viên.
Tổng diện tích xã Xuân Trúc là 78 ki-lô-mét vuông, quản lí 13 thôn hành chính và 40 thôn tự nhiên cùng 154 tổ dân thôn. Tổng dân số là 36.000 người với hơn 53 ki-lô-mét vuông diện tích đất nông nghiệp.
Đến họp hôm nay có các vị trưởng thôn và bí thư các thôn hành chính, thêm vào đó là lãnh đạo chính quyền xã. Năm bàn tiệc lần lượt được bày ra. Cảnh tượng trong Thanh Duẩn Viên thật sự rất náo nhiệt.
Lãnh đạo chính quyền xã ngồi tỏa ra các bàn. Diệp Trạch Đào ngồi cùng bàn với Ủy viên tổ chức Quách Hồng Lệ và một vài bí thư, trưởng thôn khác.
Trước kia cũng đã từng ngồi như thế này, nhưng hoàn cảnh ngày hôm nay không giống như lần đó. Hôm nay Diệp Trạch Đào ngồi ở vị trí chính giữa. Quách Hồng Lệ không biết có ý gì đó, cố tình đẩy Diệp Trạch Đào ngồi vào ghế chủ của cô.
Các cán bộ thôn đều tỏ ra rất tự nhiên. Bọn họ từ tận đáy lòng khâm phục Diệp Trạch Đào – Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy trẻ tuổi này. Khỏi phải nói gì khác, chỉ cần xét đến chuyện Diệp Trạch Đào mới đến được vài ngày mà đã có thể đánh động một chuyện lớn như vậy. Đây là người người thật lòng thật dạ làm việc vì người khác.
Vừa ngồi xuống, Bí thư kiêm trưởng thôn Dương Phẩm Chí liền chen đến bên cạnh Diệp Trạch Đào. Gã vẫn với dáng vẻ quen thuộc, nhỏ nhẹ nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ nhiệm Diệp, anh nói một chút về cái dự án đó đi. Mọi người đều đang rất mong đợi.
Diệp Trạch Đào liền cười, nói với Dương Phẩm Chí:
- Âm Lương Thiến đương nhiên không thể thiếu. Anh cứ yên tâm. Anh về bảo Quân Tử đến đây. Tôi sẽ dặn dò vài chuyện với anh ta.
Dương Phẩm Chí nghe được lời hứa hẹn này của Diệp Trạch Đào. Vẻ mặt liền tươi cười, dường như gã là người thân cận nhất của Diệp Trạch Đào vậy.
Thấy dáng vẻ như vậy của Dương Phẩm Chí. Một vài bí thư, trưởng thôn khác liền dừng lại, lớn tiếng hỏi han về chuyện dự án kia.
Diệp Trạch Đào vốn làm chuyện này với mục đích là hi vọng dẫn mọi người đến con đường giàu có. Đúng là nghĩ như vậy nên hắn mới nói chuyện đó trong cuộc họp.
Thấy mọi người rất tích cực, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Lần này tôi đã lên tỉnh và cũng đã giao lưu với một vài ông chủ lớn. Kết quả là đã nhận được dự án phù hợp với sự phát triển của xã chúng ta.
Có một vài cán bộ thôn không quan tâm đến điều gì khác ngoài chuyện làm sao để ăn lên làm ra, phát tài giàu có. Trong cuộc họp vừa rồi Diệp Trạch Đào có nhắc đến dự án này, vậy nên mọi người đều thầm nghĩ làm thế nào đến gần được chủ nhiệm Tiểu Diệp để hỏi thăm một chút về chuyện này. Bây giờ chợt thấy mấy người ngồi cùng bàn Diệp Trạch Đào vây quanh hắn để nghe hắn giảng giải, liền dỏng tai lên nghe. Biết Diệp Trạch Đào đang nói về chuyện dự án kia, liền xúm đến bên hắn.
Từ sau khi Diệp Trạch Đào kiếm được mấy triệu tiền xây dựng trường học. Mọi người đã sớm biết Diệp Trạch Đào là một người có năng lực.
Nói thật là bộ máy cán bộ xã ở đây đã thay đổi không ít lần. Nhưng có ai có khả năng và sự nhẫn nại để kiếm về được nhiều tiền như vậy không? Bây giờ Chủ nhiệm Tiểu Diệp lại kiếm về dự án nấm linh chi gì đó, hỏi ai còn bụng dạ nào để ăn với uống nữa chứ?
Lúc mới đầu chỉ có vài người gần đó kéo ghế lại gần, dần dần mọi người biết được, đều nhanh chóng chạy đến nghe Diệp Trạch Đào giảng giải.
Lâm Dân Thư vốn là trung tâm của bữa tiệc hôm nay. Nhưng sau chuyện này, ngoại trừ một vài cán bộ chính quyền xã ngồi cùng bàn với gã không dám rời chỗ. Còn lại những trưởng thôn, bí thư kia đều nhìn gã cười cười rồi chạy đến chỗ Diệp Trạch Đào nghe giảng.
Lâm Dân Thư căn bản không ngờ trước được sẽ xảy ra chuyện này, lập tức sa sẩm mặt mày.
Thấy không ít cán bộ thôn đều vây quanh Diệp Trạch Đào. Lâm Dân Thư liền cảm thấy cực kỳ tức giận với Diệp Trạch Đào. Thằng oắt này làm sao cứ phải đối đầu với mình thế!
Có thành viên bộ máy xã cũng có ý nghĩ giống Lâm Dân Thư, nhưng bọn họ đều cố gắng không thể hiện ý nghĩ đó trên mặt.
Ôn Phương ngồi ở bàn bên cạnh thấy xảy ra chuyện như vậy, liền âm thầm quan sát Lâm Dân Thư. Thấy Lâm Dân Thư mặt mày sa sẩm, Ôn Phương chợt nảy ra một ý nghĩ. Đây chính là cơ hội thể hiện thiện ý với Diệp Trạch Đào.
Ôn Phương liền đứng dậy đi về phía bàn của Diệp Trạch Đào. Vẻ mặt rạng rỡ, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, xem ra dự án kia của anh rất được mọi người quan tâm. Nói thật ra thì xã muốn phát triển thì cần phải tiến hành dự án đó. Hay thế này đi, nhân lúc vẫn chưa ăn, anh giảng giải một chút về dự án đó cho tôi nghe đi. Nếu mà anh không đồng ý, mọi người cũng không còn bụng dạ nào để ăn cơm đâu!
Biểu hiện của Ôn Phương rất thân thiện, các cán bộ thôn đều mỉm cười với cô.
Quách Hồng Lệ đang ngồi cạnh Diệp Trạch Đào, trong lòng cô cũng cảm thấy kinh hãi. Cô cũng không ngờ được rằng Diệp Trạch Đào trong lòng mọi người lại có danh vọng cao như vậy.
Phải biết rằng một cán bộ xã tùy ý nói ra dự án đó mà lại có nhiều người chăm chú lắng nghe như vậy. Điều đó đủ để thấy mọi người tín nhiệm Diệp Trạch Đào như thế nào.
Nhìn xuyên qua đám đông, Quách Hồng Lệ thấy được vẻ mặt của Lâm Dân Thư liền động lòng. Xem ra Lâm Dân Thư không ổn rồi. Có lẽ Cao Chấn Sơn bắt đầu trọng dụng người thanh niên này. Cách tốt nhất cho bản thân mình lúc này cũng chỉ là duy trì mối quan hệ thân thiết với Diệp Trạch Đào.
Quách Hồng Lệ đang mải nghĩ những điều này thì nghe tiếng Ôn Phương nói vậy. Nhìn vẻ mặt Ôn Phương, Quách Hồng Lệ lần