- Thế nào?
Hai người sửa soạn lại quần áo chỉnh tề ngồi lại trong xe, sau khi Trịnh Tiểu Nhu cẩn thận trang điểm lại khuôn mặt, cô hơi chút e thẹn hỏi Diệp Trạch Đào.
- Tuyệt lắm!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Qua một màn mây mưa khoái lạc, tâm trạng của hai người đều rất vui vẻ.
Nghe thấy lời tán dương của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu cười hiền lành:
- Bình thường em ít khi trang điểm lắm.
- Em chẳng cần trang điểm gì cũng đã rất đẹp rồi!
Trịnh Tiểu Nhu càng vui sướng hơn, đá lông nheo sang Diệp Trạch Đào:
- Sau này em phải học thêm về trang điểm mới được, thì mới mê hoặc được anh!
Diệp Trạch Đào bật cười, Trịnh Tiểu Nhu đã hồi phục lại tính cách phóng khoáng rồi!
- Em đưa anh qua đó nhé!
Sau đó hai người lên xe, lần này Trịnh Tiểu Nhu lái rất chậm, hình như không muốn nhanh chóng đến tư gia nhà họ Lưu.
Nhìn thấy vẻ xinh tươi mĩ miều của Trịnh Tiểu Nhu sau cơn ân ái, trong lòng Diệp Trạch Đào dâng lên một cảm giác cực kỳ thỏa mãn, người phụ nữ này có thể thuộc về mình thì kiếp này không uổng phí rồi!
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào lại dẹp chuyện này sang một bên, trong đầu lại hiện lên bao nhiêu công việc đang cần giải quyết.
Hai người dường như đều đang cần đến khoảng thời gian để làm lắng lại cảm xúc, nên không ai nói gì cả.
Cũng không biết bao lâu, xe đã dừng trong khuôn viên Lưu gia rồi.
Dừng xe, Trịnh Tiểu Nhu nhìn Diệp Trạch Đào một hồi nói:
- Em đưa anh vào nhé?
Nhìn thấy mặt Trịnh Tiểu Nhu vẫn còn vẻ ngất ngây của cơn tình ái vừa dứt, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Em không sợ bị phát hiện ra à?
Trịnh Tiểu Nhu soi mặt qua gương chiếu hậu rồi vội nói:
- Vậy thôi, anh tự đi vào đi, chúng ta liên hệ sau, ngày mai ba em phải đi công tác nước ngoài, hôm nay em phải về nhà một chuyến, xem ông có thời gian không, để gặp anh một lần.
Gặp Trịnh Thành Trung ư?
Diệp Trạch Đào có đôi chút do dự.
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Sao rồi, sợ à?
- Sợ gì chứ, gặp thì gặp!
Trịnh Tiểu Nhu bật cười nói:
- Thôi nhanh vào đi.
- Được rồi, mệt thì về nghỉ đi nhé!
Lời nói này làm cho mặt Trịnh Tiểu Nhu lại đỏ dần lên, sẵng giọng:
- Được rồi, em biết!
Bước xuống xe.
Trịnh Tiểu Nhu cũng bước xuống xe, đi ra sau giúp Diệp Trạch Đào lấy hành lý từ cốp xe ra.
Biểu hiện lúc này của Trịnh Tiểu Nhu là muốn tăng thêm chút ít thân mật với Diệp Trạch Đào nữa.
Hai người đều không nhìn thấy người chú thứ hai của Lưu Mộng Y là Lưu Đống Vũ đúng lúc này cũng vừa lái xe về đến cổng, Lưu Đống Vũ ngồi trên đã nhìn thấy hành động của hai người.
Xe chậm chậm tiến vào sân, sắc mặt Lưu Đống Vũ biến đổi rất nhanh chóng.
Tuy rằng có một số việc là do mấy người bọn họ bí mật xúc tiến mới thành, nhưng khi chính mắt trông thấy Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu đi cùng với nhau, thì Lưu Đống Vũ vẫn nghĩ thế này thế nọ.
Khi xe vào đến nơi, Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu đều nhìn thấy Lưu Đống Vũ từ trên xe bước xuống.
Trịnh Tiểu Nhu lên tiếng chào một câu, Diệp Trạch Đào cũng vội hô một tiếng:
- Chú Hai!
Lưu Đống Vũ mỉm cười nói:
- Trạch Đào đến rồi à?
- Vâng, Mộng Y kêu Tiểu Nhu đi đón cháu.
- Nhà cháu còn có việc, cháu đi trước đây ạ!
Trịnh Tiểu Nhu bước đến chui vào xe.
Lúc đứng gần nhìn Trịnh Tiểu Nhu, ánh mắt Lưu Đống Vũ dừng lại đôi chút, ông ta đã nhận ra, hôm nay dáng vẻ của Trịnh Tiểu Nhu với trước đây khác nhau hoàn toàn, cả người toát ra một mùi hương đặc biệt không thể gọi tên đó là mùi gì.
Trong lòng đã hiểu, đó là kết quả do Diệp Trạch Đào mạng đến.
Nhìn theo xe của Trịnh Tiểu Nhu vừa lao vút đi, Diệp Trạch Đào và Lưu Đống Vũ bước vào bên trong.
- Trạch Đào này, đến đây luôn đấy à?
- Không ạ, thầy Điền cho xe đến đón cháu, đến chỗ thầy ngồi một lúc rồi đến đây luôn.
Diệp Trạch Đào không hề nói gì đến sự việc ở chỗ Hô Diên Ngạo Bác.
Trong lòng Lưu Đống Vũ vừa tính toán thời gian, lại nghĩ đến Trịnh Tiểu Nhu, thầm nghĩ việc này phải để ý nhiều hơn mới được. Diệp Trạch Đào không phải lần đầu tiên đến tư gia nhà họ Lưu, bây giờ tuy hôn nhân của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y đã định rồi, nhưng vẫn còn chưa chính thức kết hôn, nếu chẳng may Trịnh Thành Trung gây ra chuyện gì đó thì hậu quả khôn lường.
Ngoài miệng lại vẫn nói:
- Đúng rồi, ông Điền vẫn luôn quan tâm đến cháu như vậy, nên đi thăm ông ấy trước cũng phải.
Nói đến đây hai người đã bước vào trong nhà.
Hoàng Hân nhìn ngay thấy Diệp Trạch Đào, vui mừng nói:
- Trạch Đào đến rồi, đi tắm một cái đi, đi đường mệt không?
Bây giờ bà đã thật sự xem Diệp Trạch Đào là con rể rồi nên thể hiện sự quan tâm của mình.
Diệp Trạch Đào cũng không ngại ngần, cười nói:
- Thủ đô cũng nóng lên rồi, con đi tắm đã.
Hướng dẫn Diệp Trạch Đào vào phòng tắm xong, Hoàng Hân mới mỉm cười nói với Lưu Đống Vũ:
- Hôm nay chú đến sớm thế?
Lưu Đống Vũ nói:
- Em gặp Trịnh Tiểu Nhu đưa Diệp Trạch Đào đến ở ngoài cổng.
Hoàng Hân nói:
- Mộng Y lại đi nước ngoài, việc này thật là xui xẻo!
Khi Lưu Đống Vũ đang nói thì thấy Lưu Đống Lưu bước vào.
Hai người còn tán gẫu thêm vài câu nữa rồi Lưu Đống Vũ nói:
- Anh, em cảm thấy hôn sự của Trạch Đào và Mộng Y không nên trì hoàn nữa, nên làm đăng ký kết hôn trước đi, có giấy đăng ký kết hôn rồi chúng nó cũng yên tâm hơn mà đối với mọi người cũng tốt.
Lưu Đống Lưu không hiểu nói:
- Cũng không đến hai tháng nữa, đến lúc đó đi làm cũng rất nhanh mà, lại chẳng khó khăn gì.
Hoàng Hân cũng cười nói:
- Mọi người đều đang chuẩn bị mà, nhà mới của Mộng Y cũng đang sửa, sắp xong rồi.
Châm một điếu thuốc, Lưu Đống Vũ rít một hơi rồi nói:
- Lưu gia bây giờ đã ổn định rồi, tình hình ở các nơi đều có sự chuyển đổi tốt rồi, chúng ta lại càng có nhiều thời gian để bày bố lại từ đầu, đây là một việc tốt đối với Lưu gia chúng ta.
Lưu Đống Lưu khẽ gật đầu nói: