Họp xong trở về huyện Thảo Hải đã mấy hôm rồi, tất cả mọi việc dường như đều chưa có động tĩnh gì, Diệp Trạch Đào lại càng không thể yên tâm, cảm giác cái tay Tra Tiểu Vĩ này còn lợi hại hơn Âu Dương Trường Dương gấp nhiều lần, mà cũng không biết được anh ta sẽ chơi kiểu gì nữa.
Có điện thoại trực tiếp gọi tới chỗ Diệp Trạch Đào, lúc cầm điện thoại lên Diệp Trạch Đào nghe thấy Tra Tiểu Vĩ cười sang sảng:
- Trạch Đào à, tôi mới về Hắc Lan, tất cả còn mơ hồ lắm nên muốn đến thăm các huyện, trạm đầu tiên muốn đến là huyện Thảo Hải các cậu, ngày mai tôi sẽ đến đấy!
- Hoan nghêng Trưởng ban Tra đến Thảo Hải kiểm tra chỉ đạo công việc!
Diệp Trạch Đào cũng tỏ vẻ vui mừng.
- Trạch Đào, người một nhà thì đừng nói chuyện người hai nhà nhé, dù có nói thế nào, quan hệ của chúng ta vẫn sâu sắc một chút đấy!
Diệp Trạch Đào đành phải nói:
- Được, tôi không khách sáo nữa, ha ha! Trưởng ban Tra có yêu cầu gì không, để tôi sắp xếp.
- Trạch Đào à, đã nói rồi đừng xa lạ thế, tôi hơn cậu vài tuổi nhỉ, khi không có ai cậu cứ gọi tôi là anh Vĩ được rồi mà!
Diệp Trạch Đào đành phải nghe đối phương mà thôi, cười nói:
- Thế thì được, tôi nghe anh Vĩ!
- Thế mới đúng chứ, ha ha!
Nghe thì nhận ra Tra Tiểu Vĩ rất vui mừng, dường như thật sự là người thân vậy.
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào vẫn ngồi đó trầm tư suy nghĩ, Tra Tiểu Vĩ quả nhiên là đã bắt đầu ra tay rồi. Trạm đầu tiên anh ta đến là Thảo Hải, lời sao dễ nghe thế mà chẳng ai biết được rốt cuộc anh ta có chủ ý gì đây.
Tuy nhiên, hiện tại Tra Tiểu Vĩ vẫn chưa xuất chiêu nên Diệp Trạch Đào cũng không thể tiến hành bước phản kích đầu tiên được.
Đương nhiên rồi, Diệp Trạch Đào không phải là con người bị động mà đợi đối phương xuất chiêu, việc này Diệp Trạch Đào nghĩ một hồi lâu, cảm thấy vẫn phải lợi dụng một chút thế lực của Trịnh Tiểu Nhu mới được.
- Tiểu Nhu, em giúp anh bí mật điều tra về tình hình của Tra Tiểu Vĩ nhé!
Hai người nói điện thoại không hề có chút lời thừa thãi nào.
Trịnh Tiểu Nhu đương nhiên là một con người sáng dạ, vừa nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy, lập tức hiểu ngay dụng ý của hắn, bèn nói:
- Yên tâm đi, từ lúc anh ta đến Hắc Lan, em đã bí mật cho người thu thập tình hình của anh ta rồi, gần đây chắc là đã có tiến triển rồi!
Từ lúc cô theo Diệp Trạch Đào thì toàn bộ tâm tưởng của cô đều hướng về Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào bèn cười nói:
- Em vẫn là tri kỷ của anh nhỉ!
Trịnh Tiểu Nhu lập tức vui vẻ nói:
- Đương nhiên rồi, cũng phải xem xem em là ai kia chứ!
Hàn huyên vài câu, gác điện thoại rồi, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng tốt lên đôi chút, con người Trịnh Tiểu Nhu này thật là tốt, tất cả đều nghĩ cho sự nghiệp của mình.
Không biết Tra Tiểu Vĩ có phải có chuyện ở Kinh thành hay không?
Nếu như có thể nắm được một số nhược điểm của anh ta thì có lẽ đối phó với anh ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng mà, Diệp Trạch Đào cũng không thể bỏ hết trứng gà vào một cái giỏ, trông chờ vào Trịnh Tiểu Nhu đã đành rồi nhưng tự mình cũng phải bày bố một ít nữa mới được.
Tra Tiểu Vĩ làm việc ở Thành phố thì phải có người theo dõi anh ta mới được.
Lúc Diệp Trạch Đào nghĩ mãi không ra nên chọn ai, đột nhiên lại nhận được điện thoại của Lỗ Nghệ Hương gọi tới.
Điện thoại vừa mở, giọng Lỗ Nghệ Hương đã có chút giận dỗi:
- Anh Diệp, anh không còn nhớ đến em nữa rồi à, anh rể nhờ anh quan tâm đến em mà, đến Thành phố họp cũng không thèm tìm em nữa.
Diệp Trạch Đào bèn cười xòa:
- Công việc nhiều quá nên rất bận, lần sau anh nhất định sẽ tìm em.
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào nghĩ đến chị gái của Lỗ Nghệ Hương chắc chắn vẫn còn ở Thành phố, bèn cười nói:
- Nhờ em gửi lời thăm hỏi chị gái em nhé, cô ấy vẫn còn ở thành phố chứ?
- Đi đến chỗ anh rể em một chuyến lại quay về rồi, hình như hai người có chuyện gì đó.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cố Minh Trung làm cái gì thế nhỉ, để anh gọi điện nói anh ta một trận.
- Thế thì nhờ cậy anh vậy, cũng chỉ có anh mới có thể kiểm soát được anh ấy.
Lỗ Nghệ Hương vui vẻ nói.
Diệp Trạch Đào đang nghĩ trong lòng, cái tay Cố Minh Trung này sao thế nhỉ, có một người vợ đẹp như vậy rồi mà còn không gìn giữ, lúc nào thuận tiện cũng phải gọi điện hỏi cho rõ ngọn ngành mới được.
- Anh Diệp, đúng rồi, em gọi điện cho anh để nói chuyện này, có một lần em tình cờ nhìn thấy phó Chủ tịch huyện các anh Ngô Hiểu Bình cùng ngồi ăn cơm với Trưởng ban Tra Tiểu Vĩ mới đến nhận chức đó. Em nghe thấy hai người đó hình như có nói đến anh, nghe nói cái tay Ngô Hiểu Bình đó trước đây cũng đối đầu với anh, nên anh phải cẩn thận một chút nhé!
Diệp Trạch Đào rúng động trong lòng, nói với Lỗ Nghệ Hương:
- Nghệ Hương, Trưởng ban Tra vừa mới tới Thành phố nên quan tâm nhiều một chút tới Thảo Hải cũng không có gì, đương nhiên rồi, em có thể kịp thời nói tin này cho anh, anh rất cảm kích, lần sau anh mời em ăn cơm nhé!
Lỗ Nghệ Hương cười nói:
- Anh yên tâm, cứ có việc gì em lập tức báo cho anh ngay.
Lại là một tình thế mới rồi đây!
Sau khi nói chuyện điện thoại với Lỗ Nghệ Hương, Diệp Trạch Đào biết lần này trước khi Tra Tiểu Vĩ đến Thành phố Hắc Lan chắc chắn đã tìm hiểu rất kỹ rồi, nên đã hiểu nhiều về tình hình của hắn rồi, bước đầu tiên đã chiêu nạp Ngô Hiểu Bình sang phe anh ta rồi.
Việc này thiết nghĩ cũng thông thường thôi, Ngô Hiểu Bình bây giờ không còn hậu đài nữa, mà có một vị Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy chiêu nạp thì chắc chắn sẽ ngả vào thôi. Cái tay Ngô Hiểu Bình này hiểu rất rõ về tình hình của huyện Thảo Hải, đặc biệt là trước đây gã ta còn có ý muốn có được Phương Di Mai, bây giờ thấy không có cách nào chiếm được cô ta, thì trong lòng chắc chắn là rất hận.
Nếu như Lỗ Nghệ Hương không gọi điện nói về việc này thì hắn suýt nữa quên mất một Ngô Hiểu Bình thế này rồi!
Lúc Diệp Trạch Đào ngồi