Ngồi đó mà suy nghĩ một hồi lâu, rồi ánh mắt Diệp Trạch Đào lộ ra một vẻ dứt khoát, mình từ trước tới nay đều ở thế bị động bị người ta đánh, làm cho hắn rất buồn tẻ, bây giờ tình hình đã rất rõ ràng rồi, Tra Tiểu Vĩ đến đây là để đối phó với mình, lẽ nào còn phải đợi anh ta đánh đến cửa ư?
Từ cuộc điện thoại với Điền Lâm Hỷ cũng có thể cảm nhận được, ở Kinh thành sẽ có một số đổi thay. Thế lực nhà họ Vi giờ đây đã lớn mạnh lên rồi, sẽ có chút động chạm tới nhà họ Lưu. Tra Tiểu Vĩ đến để đối phó với mình, do anh ta làm thế này sẽ khiến cho người họ Diệp không thể nhận biết được tình huống, do mù mờ về sự việc sẽ dẫn đến làm không tốt công việc thì sẽ bị anh ta hãm hại.
Bất luận bên trên có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì ở trong địa phận của mình đừng ai nghĩ đến việc gây chuyện.
- Thông báo cho Giám đốc sở Uông đến phòng tôi một chút!
Ngày hôm sau khi vừa đến văn phòng, Diệp Trạch Đào liền giao việc cho Bàng Phí Vũ ngay.
Giao xong việc, Diệp Trạch Đào lại nhấn điện thoại gọi cho Khương Chính Quyền:
- Bí thư Khương, tôi có việc phải lên thành phố một chuyến nên không tháp tùng Trưởng ban Tra được rồi!
Khương Chính Quyền tuy không biết Diệp Trạch Đào vì việc gì mà đột nhiên lại phải lên thành phố, nhưng có một điểm mà ông ta cũng hiểu, giữa Diệp Trạch Đào và Tra Tiểu Vĩ không hề có sự hòa hợp. Tối qua đã gọi điện cho Tạ Dật, Tạ Dật cũng chịu không thể nghĩ ra.
- Được, có tôi tháp tùng được rồi, chút nữa tôi sẽ giải thích với Trưởng ban Tra.
Gọi điện thoại xong thì Uông Lăng Tùng nói đã đến văn phòng Diệp Trạch Đào rồi.
Nhìn thấy Uông Lăng Tùng đi vào, Diệp Trạch Đào đứng dậy nói:
- Chúng ta vừa đi vừa bàn chuyện nhé!
Uông Lăng Tùng không hề biết Diệp Trạch Đào tìm mình có việc gì, chỉ nghe đáp một tiếng, liền đi theo Diệp Trạch Đào ra ngoài.
Bây giờ Diệp Trạch Đào rất yên tâm về Uông Lăng Tùng, con người này coi như là đã hoàn toàn thuộc về phe hắn rồi.
- Anh tìm một nơi thông với hướng vào thành phố, chúng ta đi chơi.
Uông Lăng Tùng hơi ngạc nhiên, Trưởng ban Tra đến rồi, Diệp Trạch Đào không tháp tùng lại gọi mình đến kêu tìm một nơi vui chơi, thế là thế nào nhỉ!
Tuy nhiên, trong lòng Uông Lăng Tùng cũng vẫn hiểu, từ việc này có thể nhận ra Diệp Trạch Đào không hề muốn tiếp đãi Trưởng ban Tra.
Khi nghĩ lại , Uông Lăng Tùng liền hiểu đôi chút, Diệp Trạch Đào muốn truyền một ám hiệu cho mình, thế thì đúng là Tra Tiểu Vĩ và Diệp Trạch Đào không phải cùng phe cánh với nhau rồi!
Việc này thật sự rất quan trọng đây!
- Sếp này, trên đường lên thành phố có một sơn trại, chỗ đó hay lắm.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười:
- Được!
Xe mở ra, Uông Lăng Tùng và Diệp Trạch Đào ngồi phía sau, Bàng Phí Vũ ngồi ghế trước, Tư Đồ Vũ cẩn thận lái xe đi, chẳng ai nói câu gì nữa.
Rất nhanh xe đã tới sơn trại đó.
Uông Lăng Tùng thể hiện rất quen thuộc nơi này, nhanh chóng dẫn đến bên cạnh một ao cá.
Diệp Trạch Đào và Uông Lăng Tùng cùng ngồi xuống, Bàng Phí Vũ và Tư Đồ Vũ đương nhiên rẽ sang một bên khác.
- Anh Uông, công việc có thuận lợi không?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
- Có sự hỗ trợ của sếp, mọi công việc đều rất thuận lợi.
Diệp Trạch Đào bèn cười nói:
- Năng lực của anh là rất cao, phó Giám đốc Thường trực Công an thành phố sắp phải nghỉ hưu rồi!
Hơi thở của Uông Lăng Tùng lập tức trở nên gấp gáp.
Lén quan sát biểu hiện của Diệp Trạch Đào nhưng Uông Lăng Tùng không hiểu nổi ý của hắn.
Tuy nhiên, nếu như có thể lên thành phố đảm nhận chức phó Giám đốc Thường trực Công an thành phố thì tiền đồ chắc chắn sẽ còn lên hơn nữa.
- Đi theo sếp làm việc, tôi vẫn cảm thấy rất vui sướng.
Uông Lăng Tùng vội biểu lộ một chút thái độ.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Mọi người đều hướng về phía trước mà!
Uông Lăng Tùng nói:
- Tôi nghe theo sếp vậy.
Diệp Trạch Đào bèn gật gật đầu.
Nhìn ánh nắng chiếu xuống mặt nước, Diệp Trạch Đào nói:
- Bất luận là lúc nào, dưới mặt nước này cũng không yên tĩnh đâu.
Bỗng nhiên lại nói đến cảnh tượng bên dưới mặt nước điều này khiến cho Uông Lăng Tùng có đôi chút không theo kịp luồng suy nghĩ của Diệp Trạch Đào. Nhìn mặt nước một thoáng, Uông Lăng Tùng rúng động trong lòng, lúc này Diệp Trạch Đào đang nói với mình việc lên sở trên thành phố làm việc, trong đó lẽ nào lại không hàm ý điều gì đặc biệt ư?
Khi liên tưởng đến chuyện hôm nay Tra Tiểu Vĩ đang ở Thảo Hải, Diệp Trạch Đào không những không tháp tùng anh ta mà lại gọi mình đến để nói những lời này, Uông Lăng Tùng cũng đã lờ mờ hiểu, Diệp Trạch Đào đã bắt đầu nhúng tay vào việc bố trí thành phố rồi.
Lại nghĩ kỹ hơn nữa, Uông Lăng Tùng chấn động tâm thần, mục đích chính mà Diệp Trạch Đào kéo mình lên thành phố có lẽ là khiến mình đi làm một số việc mà tự hắn làm không tiện cho lắm đây!
Bây giờ đối với Diệp Trạch Đào mà nói, sở trên thành phố kia vẫn là một nơi quan trọng lắm!
Suy nghĩ lại rất nhanh, trong lòng Uông Lăng Tùng rất vui sướng, từ việc này có thể nhận ra, Diệp Trạch Đào thật sự đã cho mình vào làm con át chủ bài cho hắn, việc này thật là tốt!
- Thưa sếp, có việc gì cần tôi làm, anh cứ giao!
Uông Lăng Tùng nói.
Hài lòng nhìn thoáng qua Uông Lăng Tùng, Diệp Trạch Đào nói:
- Đây chỉ là suy nghĩ của riêng cá nhân tôi, còn phải xem tình hình biến đổi thế nào nữa.
- Tôi hiểu rồi, thực ra nếu theo anh ở Thảo Hải thì công việc tôi làm càng thuận lợi hơn.
- Việc chọn người cho bước tiếp theo anh có ý kiến gì không?
Lời nói này thể hiện Diệp Trạch Đào không hề nhúng tay quá nhiều vào những chuyện ở cấp huyện.
- Tôi nghe lời sếp mà.
- Việc của các anh tôi không hỏi nhiều nữa, tôi tin tưởng anh!
Trong lòng Uông Lăng Tùng lập tức vui vẻ trở lại, Diệp Trạch Đào thật sự có ý muốn trọng dụng mình rồi.
Nghĩ đến chuyện mình còn chưa hiểu lắm về Tra Tiểu Vĩ, khi mà Diệp Trạch Đào có thể có hành động với Tra Tiểu Vĩ, Uông Lăng Tùng cảm nhận nhất định phải làm rõ việc này mới được.
- Thưa sếp, mọi người đều đang đồn đại, nói anh và Tra Tiểu Vĩ quan hệ thân thiết lắm.
Diệp Trạch Đào thầm khen tính mẫn cảm về chính