Lúc Diệp Trạch Đào lên thành phố làm việc bỗng nhiên nhận được điện thoại Thư ký của Sở Tuyên là Chử Lâm Ý.
Ảnh hưởng từ sự việc của Tra Tiểu Vĩ đang lan rộng, các kiểu đồn đại được cải biên xuyên tạc cũng bắt đầu xuất hiện.
Diệp Trạch Đào cũng biết được một số hướng đi của Mạnh gia thông qua đường dây của hắn, lần này Mạnh gia muốn nắm được Ninh Hải chắc khư khư trong tay, đương nhiên rồi, chủ yếu nhất vẫn là Mạnh gia đã chia thành hai phe, chủ trương cùng với hai họ Vi, Mạnh kết hợp quyền lực đoàn thể chiếm phần chủ động hơn cả.
Lại thêm Hoa Lão giờ cũng chẳng mấy khi lên tiếng rồi, việc này khiến cho cục diện Kinh thành càng ngày càng trở nên tối tăm.
- Trạch Đào, Sếp muốn gặp anh, có phải đến đón anh không?
Giọng Chử Lâm Ý thể hiện một vẻ vô cùng thân thiết.
- Bí thư Sở đang ở đâu, tôi sẽ đến đó.
Tuy rằng không biết là Sở Tuyên gặp mình có chuyện gì, Diệp Trạch Đào vẫn trả lời ngay.
Thời gian gần đây Sở Tuyên ra mặt ủng hộ Diệp Trạch Đào rõ rệt. Nhiều lần họp, chỉ cần có ai phản đối việc ở Thảo Hải thì Sở Tuyên đều đứng về phía hắn. Từ chỗ Ninh Quân, Diệp Trạch Đào cũng tìm hiểu được chuyện này, nên rất kính trọng Sở Tuyên.
Chử Lâm Ý liền nói tên của Sơn trang đó ra.
Ngồi trên xe, đầu óc Diệp Trạch Đào lại đang phán đoán tình hình. Trước mắt Sở Tuyên sẽ phải đi rồi, lúc sắp đi lại muốn gặp mình, rốt cuộc là còn có uẩn khúc gì bên trong nữa đây?
Lúc xe đến Sơn trang ven thành đó, Diệp Trạch Đào cảm giác sơn trang này vô cùng tĩnh mịch, cảnh sắc ở nơi đây quả nhiên là rất tuyệt.
Bĩ thư Sở thật biết chọn nơi!
Dường như Chử Lâm Ý đã đứng đợi ở cửa từ lâu lắm rồi, nhìn thấy Diệp Trạch Đào tới, mắt anh ta sáng lên liền đi tới đón.
Xe dừng lại, Diệp Trạch Đào bắt tay Chử Lâm Ý:
- Thư ký Chử khách khí rồi!
- Nên thế mà, nên thế mà, sau này vẫn cần Trạch Đào quan tâm nhiều hơn mới được.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào Sở Tuyên trước khi đi lại sự sắp xếp gì đó cho Chử Lâm Ý, mà lại không mang anh ta theo?
Tán gẫu vài câu, cả hai người cùng đi vào bên trong.
Ngồi trước một ao cá, Sở Tuyên không hề câu cá, cứ ngồi như vậy ngắm cảnh.
Diệp Trạch Đào đột nhiên có cảm giác, trong lòng Sở Tuyên rất trống vắng.
Khi cảm giác này xuất hiện, Diệp Trạch Đào liền giật mình, tại sao mình lại có cái cảm giác này nhỉ.
- Bí thư Sở!
Sở Tuyên đang trầm mặc suy tư ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Trạch Đào, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói:
- Hôm nay mời cậu qua đây, chỉ là để nói với cậu vài câu chuyện thôi, đừng câu nệ quá!
Diệp Trạch Đào ngồi xuống theo chỉ thị của Sở Tuyên.
Chuyển ánh mắt nhìn xuống mặt nước, Sở Tuyên nói:
- Công tác ở Thảo Hải cậu làm tốt lắm, tôi vẫn hài lòng về cậu suốt đấy!
Dù sao cũng là quan chức, mỗi câu nói đều đề cập tới công việc.
- Kết quả có được đều là do sự ủng hộ của các cấp!
- Cuộc đời của một con người thường hay có rất nhiều chuyện đành chịu vậy. Có rất nhiều lúc, sức lực của cá nhân thật là nhỏ bé, đặc biệt là đối với một số người thực sự muốn làm việc, họ càng có nhiều điều bất đắc dĩ.
Những lời nói hoàn toàn thật lòng.
Diệp Trạch Đào có chút sững sờ, Sở Tuyên và mình dường như vẫn chưa đạt đến mức độ không có gì phải giấu nhau mà!
Sở Tuyên hình như đúng là muốn tìm một người đến để nói chuyện thật, thay đổi vẻ nghiêm túc trước đây.
- Tiểu Diệp à, thực ra cậu với tôi cũng giống nhau thôi, đều muốn làm công việc của mình bằng cái tâm!
Câu đánh giá này làm cho Diệp Trạch Đào nhảy nhót trong lòng, cảm giác là Sở Tuyên đúng là đã rất hiểu mình.
- Bí thư Sở, nói thật lòng, tôi tham gia công việc ở xã Xuân Trúc, thấy người dân ở đó rất nghèo khổ, trong lòng tôi chỉ có duy nhất một cách nghĩ là làm thế nào cho họ có cơm ăn, áo mặc, con cái được đến trường. Thực ra, cái yêu cầu này đối với một số khu vực khác mà nói thì không là vấn đề gì cả, nhưng mà người dân xã Xuân Trúc lại rất khát vọng. Thông qua nỗ lực mà xã Xuân Trúc có được sự biến đổi, huyện Thảo Hải cũng biến đổi, nhìn thấy bọn họ ngày ngày thay đổi, trong lòng tôi rất vui mừng, liền cảm thấy tất cả khó khăn đều không còn là khó khăn nữa rồi!
Quăng một điếu thuốc cho Diệp Trạch Đào, Sở Tuyên cũng tự mình đốt một điếu:
- Tiểu Diệp, nói thật, lúc ban đầu nghe mọi người nói cậu dựa vào mối quan hệ mà lên, tôi có cái nhìn phiến diện về cậu, nên đã đeo kính râm để đối xử với cậu, công việc làm của cậu khiến tôi nhìn thấy một người cán bộ thật sự vì dân, bài học sâu sắc đấy!
Diệp Trạch Đào bị nói vậy ít nhiều cảm thấy ngượng, bèn nói:
- Bí thư Sở, cách mà mọi người nói kể ra cũng không sai. Vợ chưa cưới của tôi là Lưu Mộng Y, nhà họ đích thực là có chút thế lực, nói tôi dựa vào quan hệ để đi lên cũng không phải là không thể. Cho dù người khác có nói thế nào đi chăng nữa thì mục đích trong tâm khảm tôi là vì người dân huyện Thảo Hải sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ cần nhìn thấy Thảo Hải ngày ngày phát triển thì người khác muốn nói gì cứ mặc kệ họ!
Thấy Sở Tuyên nói thật lòng với mình, Diệp Trạch Đào cũng đã nhịn rất lâu rồi, từ lâu đã muốn nói với ai đó cảm nhận của mình, nên cũng rất thẳng thắn mà nói ra hết suy nghĩ.
Lời của Diệp Trạch Đào hình như cũng chạm vào nỗi lòng của Sở Tuyên, tụ nhủ: bất luận người khác nói gì, trong lòng tôi mục đích vì người dân Thảo Hải sẽ không bao giờ thay đổi!
Ngẫm nghĩ một hồi câu nói này của Diệp Trạch Đào, mắt Sở Tuyên chợt sáng lên, to giọng nói:
- Nói rất hay, ai muốn nói gì thì cứ để cho họ nói vậy đi, chũng ta chỉ cần giữ vững được bản tính thì không cần để ý đến lời nói của người khác. Tiểu Diệp à, cậu lại cho tôi một bài học nữa đấy!
Diệp Trạch Đào chợt nhớ ra thân phận của Sở Tuyên thì liền hiểu ngay. Lần lên chức này của Sở Tuyên hoàn toàn không phải do ông ta tự mình chạy chọt, mà do một người nào