- Hô Diên, Trạch Đào kể rằng, lão Hoa đã có quan điểm về tình hình hiện nay của Ninh Hải rồi!
Giữa bữa ăn Trịnh Thành Trung nói với Hô Diên Ngạo Bác.
Hô Diên Ngạo Bác liền nhìn sang Diệp Trạch Đào.
Ông ta biết rằng chuyện này rất quan trọng. Nếu như thật sự là như thế, thực trạng của Ninh Hải sẽ bị phá vỡ, đây sẽ là cơ hội đối với rất nhiều người.
Diệp Trạch Đào cũng kể lại một lượt tình hình khái quát việc hắn đến chỗ của Hoa Uy.
Nghe xong câu chuyện của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác liền nhìn Trịnh Thành Trung.
Trịnh Thành Trung khẽ mỉm cười, liếc nhìn hai người rồi nói:
- Ninh Hải nên đẩy nhanh tiến độ xây dựng nông thôn mới!
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Đúng vậy, đây là việc mà trung ương rất coi trọng. Nếu như có được người năng lực tốt đảm nhiệm thì kinh nghiệm của huyện Ninh Hải sẽ được nhân rộng đấy!
Dương Thăng Hải nói:
- Đây cũng là một tín hiệu, nếu như có được sự đột phá trên lĩnh vực này, không chỉ tốt cho quần chúng ở cơ sở, trung ương cũng sẽ ủng hộ mạnh mẽ.
- Vâng, ở lĩnh vực này thì đồng chí Ninh Quân rất có khả năng đấy!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nhìn Dương Thăng Hải nói:
- Thành phố Thương Tùng các anh có một vài vấn đề đấy.
Dương Thăng Hải giật mình nói:
- Xảy ra chuyện sao?
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Việc này tôi vốn định ngày mai sẽ trao đổi với các anh. Bây giờ nhân tiện nói một chút cũng được, vấn đề của vợ đồng chí Phùng Phi Lâm rất lớn!
Nghe câu này mọi người đều hiểu, Phùng Phi Lâm là Bí thư Thành ủy, và cũng là Thường vụ Tỉnh ủy, vợ của ông ta lại có vấn đề. Chuyện này do chính Hô Diên Ngạo Bác nói ra thì thật sự là chuyện lớn rồi.
Diệp Trạch Đào cũng nghe hiểu ra vấn đề, nếu thật sự là như thế thì cái chức Bí thư Thành ủy của Phùng Phi Lâm có lẽ cũng không chắc.
- Thăng Hải, thành phố Thương Tùng là thành phố cấp tỉnh của các anh, phải có đồng chí có năng lực chủ trì mới được!
Trịnh Thành Trung nâng chén rượu lên nói:
- Chúng ta chạm một ly nào.
Ba người đền nâng chén lên chạm một cái rồi tất cả đều uống cạn.
Uống xong, ba người đều cười phá lên.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Như vậy là tốt, là tốt!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Trạch Đào, sao lại không kính Chủ tịch tỉnh của các cậu một chén.
Thấy Diệp Trạch Đào cầm ly rượu lên, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Đã có Thăng Hải chỉ đạo công việc của Ninh Hải rồi thì Ninh Hải sẽ phát triển rất nhanh đấy.
Trên mặt của Dương Thăng Hải liền nở một nụ cười:
- Được, ta và Diệp Trạch Đào chạm một ly nào.
Uống xong, nhìn dáng vẻ phấn khởi của ba người, Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng. Ứng cử viên của tỉnh Ninh Hải ba người bọn họ đều đã thỏa thuận xong rồi!
Trịnh Thành Trung trước tiên chỉ rõ công tác tuyên truyền của Ninh Hải chưa được. Đồng thời cũng chỉ ra tên của một nhân viên trong phe phái của Hô Diên Ngạo Bác để có ý bày tỏ sẽ ủng hộ việc lựa chọn người này. Ngay sau đó, Hô Diên Ngạo Bác cũng đáp lễ lại. Ông ta đưa ra việc Bí thư Thành ủy thành phố Thương Tùng sẽ bị cách chức, đồng thời cũng cho biết là người của Dương Thăng Hải sẽ tiếp nhận chức vụ này. Chỉ có một điều kiện là muốn Dương Thăng Hải bảo vệ mình. Dương Thăng Hải đồng ý.
Ba người rất nhanh chóng đạt được thỏa hiệp như vậy. Bọn họ là muốn mượn sát khí của Hoa Uy để thâu tóm lấy Ninh Hải. Có sự liên kết giữa hai người này, đến lúc đó Dương Thăng Hải đã nắm chắc trong tay bốn phiếu, thêm hai phiếu của Điền Lâm Hỉ nữa, tất cả là sáu phiếu. Điều này khiến cho Dương Thăng Hải bắt đầu triển khai công việc thì sẽ thành thạo hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi của Dương Thăng Hải, Diệp Trạch Đào cũng biết Tỉnh ủy Ninh Hải sắp xảy ra cơn động đất rồi.
Ăn cơm xong, mọi người bắt đầu nói chuyện hàn huyên một lúc. Khi Hô Diên Ngạo Bác cáo từ ra về, Diệp Trạch Đào đứng lên nói:
- Để con đưa bố mẹ về.
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Được thôi!
Biết được mối quan hệ giữa bọn họ là cha mẹ nuôi, nên người của Trịnh Gia cũng không giữ, khi Trịnh Thành Trung đưa họ ra đến cửa, ông ta nói với Diệp Trạch Đào:
- Chịu khó làm việc nhé, đừng có nghĩ ngợi nhiều đến những chuyện khác.
Hành động này coi như là đã coi Diệp Trạch Đào là người trong nhà rồi.
Mọi người rất nhanh về đến nhà của Hô Diên Ngạo Bác, Triệu Hương Lăng cười nói:
- Ngồi xuống đi, về đến nhà rồi cứ coi như nhà mình nhé.
Diệp Trạch Đào tự mình đi rót một ly trà rồi nói:
- Con cũng muốn đến lâu rồi, hôm nay nhiều việc quá.
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười chỉ vào chiếc ghế sofa bảo Diệp Trạch Đào ngồi xuống, lúc này mới nói:
- Chúng ta nói chuyện một chút.
Hô Diên Ngạo Bác hỏi tường tận chuyện Diệp Trạch Đào đi gặp Hoa Uy.
Lần này Hô Diên Ngạo Bác tỏ ra rất nghiêm túc, hỏi xong ông ta nhắm mắt trầm tư.
Triệu Hương Lăng mở tivi lên, đang có tiết mục văn nghệ tổng hợp, khí chất của người dẫn chương trình rất được.
- Trạch Đào, bình thường con có xem chương trình này không?
Triệu Hương Lăng hỏi.
Liếc nhìn người dẫn chương trình một cái, Diệp Trạch Đào khẽ cười nói:
- Nói thực, công việc hàng ngày của con rất nhiều, con chỉ xem thời sự một chút rồi đi ngủ, còn rất ít khi xem hết được cả một chương trình.
Triệu Hương Lăng liền cười nói:
- Con xem, người dẫn chương trình này thế nào?
- Cái cô MC này đang rất nổi tiếng ở trong nước, thường xuyên nhìn thấy cô ta trên tivi.
Diệp Trạch Đào thật sự cũng hay thấy cô này dẫn chương trình, dường như ở đâu cũng thấy cô ta trên tivi.
Triệu Hương Lăng nói:
- Nhìn kĩ cũng rất xinh lại trông rất mộc mạc nữa.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Con nghe nói, trong giới nghệ thuật rất hỗn loạn, đằng sau vẻ bề ngoài thanh khiết ai mà biết được bên trong thế nào.
Đây cũng là cảm xúc của Diệp Trạch Đào, trước đây hắn cũng thấy không ít tình hình trong lĩnh vực này, cũng không ít các cô MC, diễn viên mà hắn thích. Nghe nói đều có những lời đồn đại như thế.
Triệu Hương Lăng khẽ nhíu mày nói:
- Con mà không nói thì mẹ cũng không để ý đến chuyện này, chắc chắn là có vấn đề này đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Đương nhiên rồi, nhưng con thấy trong cái giới này rất khó tìm ra ai không nhúng bùn!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Trạch Đào nói cũng không phải là không đúng. Trạch Đào, ta đã suy nghĩ rồi, từ ý tưởng của lão Hoa cho thấy, muốn thay một nhiệm kì mới thì thật sự phải hành động mạnh. Trong lúc then chốt như thế này tốt nhất là con nên lấy bất biến ứng vạn biến, đừng gây ra chuyện