Rời khỏi nơi Lâm Bá Thành, Diệp Trạch Đào đi về hướng một tiểu khu.
Ngồi trong xe taxi, đột nhiên Diệp Trạch Đào nghĩ đến sự việc này, rõ ràng Lâm Bá Thành là một nhân vật trong vở kịch bi ai, có thể nói rằng ông ta rất trung thành với Tôn Tường Quân, vì Tôn Tường Quân, không ngờ ông ta đồng ý làm người bị Tạ gia đả kích, còn phải biểu hiện ra ngoài như bị Tôn gia đả kích.
Thậm chí Diệp Trạch Đào còn tưởng tượng ra, tới lúc đó Tôn Tường Quân rất có khả năng sẽ rất khó chịu.
Dưới tay của Tôn Tường Quân có thể xuất hiện nhân vật như thế này, đủ để chứng minh rằng Tôn Tường Quân rất có oai!
Lúc nghĩ tới thủ đoạn như thế mà Tôn Tường Quân cũng làm được, Diệp Trạch Đào liền cảnh giác với Tôn Tường Quân, có thể ông ta sẽ làm ra một chút chuyện gì nữa cũng khó nói lắm.
Lúc nghĩ đến Tôn Tường Quân bị bệnh ung thư, Diệp Trạch Đào nhiều ít cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kết cục của Lâm Bá Thành là một kết cục đổ vỡ!
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào lại sửng sốt, chút nữa thì mình sập bẫy của Lâm Bá Thành rồi, ông ta ở trước mặt mình biểu hiện ra một bộ dạng đau buồn phẫn nộ. Đây hoàn toàn là do đã đoán biết rõ tính cách của mình, biết trong thâm tâm của mình có một khuyết điểm, đó chính là quá mềm lòng. Có thể ông ta cũng có một hi vọng, hi vọng mình sẽ tới nơi Điền Lâm Hỉ bọn họ để nói giúp vài câu, tha cho ông ta một lần.
Suy nghĩ một hồi, trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào phát ra một vẻ mặt kiên nghị, đồng tình thì đồng tình. Đối với Lâm Bá Thành này, Diệp Trạch Đào có chút sợ, lão già này thật sự rất âm mưu xảo nguyệt. Hôm nay buông tha ông ta, đến lúc đó khó mà bảo đảm ông ta sẽ không quay lại cắn mình.
- Trạch Đào!
Vừa vào cửa, đã có một thân hình nóng bỏng nhào vào trong lòng của Diệp Trạch Đào.
Dường như Phương Di Mai vô cùng kích động, hoàn toàn là ôm lấy Diệp Trạch Đào một cách nồng nhiệt, rất lâu rồi không làm như vậy với Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào cũng kích động, ôm lấy Phương Di Mai như vậy thân mật một hồi.
Hai người đều không nói gì nhiều, trực tiếp với những nụ hôn nồng nàn.
Phương Di Mai đã tắm rửa, toàn thân trên dưới đều toàn mùi hương thơm dịu, ôm lấy thân thể xinh đẹp này, Diệp Trạch Đào đã tràn ngập dục vọng.
Lúc khi mọi việc bình tĩnh lại, Phương Di Mai thỏa mãn nói:
- Ở trong lòng anh em có một cảm giác an toàn!
Diệp Trạch Đào biết rằng gần đây Phương Di mai nhất định rất bất an, tin tức của người trong tỉnh so với ai cũng nhanh hơn cả. Người của Mạnh hệ đột nhiên dựa vào bên Vi hệ, đây là đều mà ai cũng không nghĩ đến. Việc này đối với Phương Di Mai dựa vào Ninh Bảo Quốc để trở thành người của ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy mà nói thì đây chính là một tai họa.
Châm một điều thuốc, Diệp Trạch Đào nói:
- Thế nào, trong tỉnh thay đổi ra sao rồi?
Hỏi đến sự việc ở quan trường, Phương Di Mai lập tức lấy lại tinh thần, nói:
- Trạch Đào, bây giờ em nói cho anh biết việc này, hiện tại thật sự em xem không hiểu lắm, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, Ninh Bảo Quốc kia đối xử với sự việc của em cũng không còn giống như lúc trước.
Ở trong bộ máy trung ương so với bất kì nơi nào cũng âm thầm tranh đấu rất mãnh liệt, đây cũng là lần đầu tiên Phương Di Mai đặt mình trong hoàn cảnh như thế này, chịu đựng áp lực rất lớn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Có thể rất nhanh sẽ khác thôi!
Lúc nói câu nói này, trên mặt của Diệp Trạch Đào biểu hiện ra một vẻ mặt hứng thú. Lần này Dương Hiên rời khỏi Ninh Hải, hai ủy viên thường vụ của Mạnh hệ mất đi lãnh đạo lớn mạnh rồi, chỉ cần Dương Hiên rời khỏi, bọn họ sẽ không còn lực lượng hùng mạnh như vậy nữa.
- Trạch Đào, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Tỉnh ủy đang phát sinh ra thay đổi rất lớn.
Diệp Trạch Đào nói.
- Không sai, Trạch Đào, bây giờ trong tỉnh đều tuyên truyền khắp nơi, nói rằng bí thư Dương sẽ được điều đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, không phải các anh và Mạnh hệ là đồng minh nhau sao?
Diệp Trạch Đào thở dài nói:
- Hôm nay Lâm Bá Thành nói với anh một câu nói, đó chính là ở trên quan trường vĩnh viễn không có tình bạn đâu!
- Lâm Bá Thành âm thầm hẹn gặp anh?
- Đúng vậy, cũng nói không ít chuyện.
Phương Di Mai sửng sốt, giật mình nói:
- Thảo nào bí thư Dương bị điều đi, rốt cuộc là gặp phải chuyện gì thế? Anh không cảm thấy có vấn đề sao?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Di Mai quan tâm mình đầu tiên, tâm trạng không tệ, mỉm cười nói:
- Em yên tâm được rồi, sự việc này thay đổi đối với anh chỉ có lợi thôi.
Diệp Trạch Đào liền kể cho Phương Di Mai nội dung một số tình huống ở trong tỉnh.
Tuy nhiên cũng chỉ đơn thuần là một số sự việc, Phương Di Mai nghe cũng đã làm cho toàn thân rung động lên, một hồi lâu mới thở dài nói:
- Thật sự không thể ngờ được lại có loại tình huống như thế này được, nếu không phải anh nói với em, em sẽ không đoán ra được đấu tranh của cấp trên lại kịch liệt như thế này.
- Đấu tranh của cấp trên nhất thời không chú ý liền mang người đi rồi!
Phương Di Mai nói:
- Em cảm thấy là như vậy.
- Tiểu Phương, lúc trước tới giờ anh có một ý nghĩa là điều em ra khỏi ban tổ chức cán bộ, bây giờ sau khi nhìn thấy tình trạng của ban tổ chức cán bộ, anh lại có chút do dự.
Phương Di Mai cười nói:
- Bây giờ thì em đã hiểu rồi, tuy rằng em cũng có thể phân tích một số chuyện, cuối cùng thì trình độ cũng còn quá thấp, trái tim dũng mạnh ý chí kiên định của em cũng nên đi mài luyện một chút.
Nhìn về phía Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nói:
- Hình như không giống tính cách của em lắm!
Phương Di Mai cười khổ một tiếng nói:
- Chỉ có một người nổi tiếng rồi bị chìm xuống lúc đó mới có thể nhìn rõ ràng chính mình, nói câu thật lòng, lúc trước em không phục ai cả, có một thời gian ngay cả anh em cũng không phục!
Diệp Trạch Đào cười lên nói:
- Đây mới chính là Tiểu Phương chứ!
Phương Di Mai khe khẽ đánh Diệp Trạch Đào một cái nói:
- Em nói thật đó!
Lại nói:
- Em đã ngộ ra rất nhiều thứ.
Diệp Trạch Đào hút thuốc nói:
- Em nói không sai, chỉ có bình tâm lại, con người mới có thể