Diệp Trạch Đào từ văn phòng của Phương Thuận Chương đi ra, tâm trạng rất vui vẻ, Phương Thuận Chương đích thân nói chuyện với Diệp Trạch Đào. Lần này Thành ủy rất ủng hộ việc điều chỉnh ban lãnh đạo của Thảo Hải. Diệp Trạch Đào đảm nhiệm chức Bí thư, ứng cử viên chức Chủ tịch huyện sẽ dựa vào danh sách đề cử của Diệp Trạch Đào đưa lên, cuối cùng là đồng ý cho Trần Tỏa Nguyên đảm nhận chức đó. Chức Phó bí thư do Liêu Hâm Diễm đảm nhiệm, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật do Tô Trung Toàn đảm nhiệm. Phó chủ tịch huyện - ủy viên thường vụ kiêm Bí thư đảng và Chủ tịch công đoàn khu công nghiệp xã Xuân Trúc do Ngưu Thường Thắng đảm nhiệm. Các chức vụ khác đã được điều chỉnh từ lâu, toàn bộ ban lãnh đạo trong Huyện ủy trong nháy mắt đã trở thành thế lực của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng biết tình hình này chỉ là tạm thời, ngay sau sự tranh giành trong Tỉnh ủy chấm dứt thì một huyện sẽ không thể như thế mãi được. Ai mà không thấy được hắn muốn độc tài nắm giữ cục diện Thảo Hải.
Có điều Diệp Trạch Đào cũng có mục đích của hắn, các nhân viên trong ban lãnh đạo Huyện ủy bây giờ sẽ là lực lượng về sau của hắn. Nếu cho những người này rèn luyện ở những vị trí then chốt thì cho dù sau này có phân tán họ đi các huyện khác họ cũng sẽ biết cách phát triển, đến lúc đó thì hắn cũng có lực lượng cơ sở hùng hậu rồi.
Diệp Trạch Đào bây giờ cũng đã bắt đầu chú trọng đến việc bồi dưỡng lực lượng phe phái họ Diệp của mình.
Đang đi trên đường nhưng Diệp Trạch Đào vẫn đang suy nghĩ về tình hình Huyện ủy Thảo Hải sau cuộc điều chỉnh lần này. Nhân cơ hội này có lẽ cũng phải tiếp tục điều chỉnh cán bộ trong Huyện ủy Thảo Hải.
Theo sự điều chỉnh liên tục, Diệp Trạch Đào biết trong tay hắn cũng đã có một lực lượng lớn cấp huyện rồi.
- Anh Diệp, gặp được anh khó quá!
Hắn đang bước đi thì nghe thấy một giọng nói rất dịu dàng.
Khi Diệp Trạch Đào ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hồ Vũ Mị đứng đó với khuôn mặt rất tươi cười.
Hồ Vũ Mị mặc một chiếc váy ngắn để lộ rõ cặp đùi thon dài, dáng người cao thanh thoát, dáng đi thì vô cùng uyển chuyển quyến rũ. Khắp người cô ta toát lên một vẻ tràn đầy sức sống.
- Là Tiểu Hồ à?
Diệp Trạch Đào đành phải mỉm cười nói.
Liếc nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt quyến rũ, Hồ Vũ Mị nói giọng nũng nịu:
- Anh Diệp, người ta nghe nói anh lên chức Bí thư rồi. Hôm nay em đến đây đợi anh chỉ là để chúc mừng anh thôi đấy.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, người phụ nữ này rất ghê gớm, mình mới được phê duyệt xong mà cô ta đã biết hết tình hình, không lẽ cô ta vẫn còn quan hệ trong Thành ủy?
Nhìn về hướng mà Hồ Vũ Mị đi tới, Diệp Trạch Đào cảm giác là người phụ nữ này có lẽ đi ra từ hướng văn phòng của Trưởng ban thư kí Thành ủy - Quế Đại Tùng.
Nhìn thấy tình hình này, trong đầu Diệp Trạch Đào liền có ngay một số suy nghĩ, chẳng nhẽ cô ta và Quế Đại Tùng móc nối với nhau?
Mặc dù có suy nghĩ như vậy nhưng Diệp Trạch Đào không thể hiện ra mặt, hắn vẫn cười nói:
- Tin tức của cô nhanh thế nhỉ!
Hồ Vũ Mị liền che miệng cười nói:
- Người ta vẫn rất quan tâm đến anh mà!
Khi cô ta cười thì vòng một của cô ta cũng rung lên.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy cái điệu bộ này của Hồ Vũ Mị thì cuối cùng hắn cũng hiểu ra rằng thảo nào Ninh Quân không thể quên người phụ nữ này. Cô ta đúng là loại phụ nữ rất có sức hấp dẫn với đàn ông.
Diệp Trạch Đào không muốn xuất hiện quá nhiều với người phụ nữ này, liền nói:
- Cô đến làm việc phải không?
- Anh Diệp, trước khi anh Ninh đi có nhờ anh quan tâm đến em, từ khi anh ấy đi người ta toàn bị bắt nạt, anh cũng chẳng quan tâm đến người ta tí nào cả!
Miệng cô ta chu lên, thân hình thì uốn éo, điệu bộ rất giống một đứa bé gái đang làm nũng.
- Ồ, đã xảy ra chuyện gì thế?
- Anh Diệp, như vậy đi, em sẽ gọi em gái em đến, chúng ta sẽ tìm chỗ nào đó vừa ăn vừa nói về chuyện này, anh thấy thế nào?
Nghĩ đến sự phó thác mà Ninh Quân trước khi đi dặn dò, hắn không tiện từ chối, đành phải nói:
- Thế cũng được.
Thấy Diệp Trạch Đào nhận lời, Hồ Vũ Mị trong lòng mừng rỡ vội nói:
- Để em sắp xếp nhé, ở chỗ em đi.
Diệp Trạch Đào thấy cũng không quan trọng nên khẽ gật đầu.
- Anh Diệp, lên xe em đi.
Diệp Trạch Đào liền ngồi vào trong xe của cô ta.
Đó là chiếc xe BMW, Diệp Trạch Đào mặc dù không hiểu lắm về đẳng cấp xe hơi. Nhìn thấy chiếc xe này hắn có cảm giác là rất đắt.
Xem ra cô ta kiếm được không ít tiền.
Nghĩ đến chuyện Ninh Quân bị chuyển đi, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ nếu như Ninh Quân mà không đi thì chưa biết chừng cũng bị hủy hoại bởi người phụ nữ này. Cô ta vốn không phải là người phụ nữ mà Ninh Quân có thể điều khiển được.
Hồ Vũ Mị vừa lái xe vừa gọi điện cho em gái.
Thấy người đàn bà này đang giở trò mỹ nhân kế, Diệp Trạch Đào thầm cười một tiếng, hắn đâu phải loại đàn ông chưa nhìn thấy gái đẹp bao giờ. Loại người như cô ta mà muốn dụ dỗ hắn đâu có dễ.
Khi đến khách sạn của Hồ Vũ Mị, Diệp Trạch Đào thoáng giật mình. Lần trước lúc đến nhìn thấy trong bãi đỗ xe có rất nhiều xe, lần này thì thấy khá vắng vẻ.
- Cô kinh doanh không tốt lắm sao?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Khi thấy Diệp Trạch Đào hỏi như vậy, Hồ Vũ Mị dường như muốn phát khóc, nói bằng giọng rất bi thảm:
- Anh Diệp, một người phụ nữ làm ăn không dễ gì, không có sự ủng hộ của người đàn ông thì cô ấy cũng chỉ là kẻ yếu thôi!
Khi Diệp Trạch Đào ra khỏi xe thì thấy Hồ Vũ Linh đã ra đón từ lâu.
Hồ Vũ Linh đúng là một cô gái trẻ trung, cô ta trang điểm rất xinh đẹp, đứng ở đó như một làn gió mát.
Hồ Vũ Mị sửa sang lại dáng vẻ một chút, bước đến đứng cạnh em gái rồi cười duyên dáng nói:
- Anh Diệp, anh nói