Lần này sự việc Diệp Trạch Đào thăng lên chức bí thư, liền gợn lên một làn sóng không tĩnh lặng. Phó bí thư thành uy Phương Thuận Chương đích thân đến Thảo Hải tiến hành tuyên bố, thành viên trong bộ máy ở Thảo Hải đương nhiên vui mừng. Đa số là người của Diệp hệ, Diệp Trạch Đào thăng chức lần nữa, đối với mọi người mà nói thì đây là một việc tốt.
Sau khi hoàn thành lệnh tuyên bố, Phương Thuận Chương cùng với Diệp Trạch Đào tới thị trấn Thảo Hải tiến hành xem xét, nhìn thấy bộ dạng của thị trấn Thảo Hải bây giờ đã thông qua quy hoạch biến đổi lớn, hoàn toàn có giá trị du lịch, vui vẻ nói:
- Trạch Đào, có một số nơi đã thông qua xem xét cổ thành du lịch của cả nước có độ nổi tiếng rất lớn, từ đó đã tác động lên sự phát triển của một phương diện, Thảo Hải thông qua loại vận hành của các người, tin tưởng rằng bốn chử ‘ Thảo Hải Cổ Thành’ sẽ nổi tiếng toàn nước.
- Ha ha, bí thư Phương, lần trước lão Hoa có nói, ông ta sẽ đến Thảo Hải xem xem, tôi có một ý tưởng này, nhân thời cơ này, tôi sẽ mời lão Hoa tới Thảo Hải xem xem. Nếu thật sự ông ta có thể đến Thảo Hải, hãy mời ông ta đề ra vài chữ như thế, mùi vị thưởng thức ở Thảo Hải sẽ được nâng cao lên diện rộng, cộng thêm chúng ta dày công tạo ra, tuyên truyền lên sẽ càng có lợi!
Ánh mắt của Phương Thuận Chương liền sáng lên, trong lòng thầm nghĩ, nếu thật sự là như vậy, Diệp Trạch Đào thật sự lại được cộng thêm một tầng ô bảo vệ của lão Hoa rồi!
Hai người đóng cửa lại nói chuyện, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Phương rất nhanh sẽ là chủ tịch tỉnh Phương rồi!
Phương Thuận Chương rõ ràng đã nghe được Điền Lâm Hỉ nói rõ ràng, cười nói:
- Bây giờ vẫn còn chưa biết được tình hình đâu!
Lúc nói câu nói đó cũng tỏ ra rõ ràng rất vui mừng, chính mình rất nhanh đã là người cấp phó sở rồi, lúc trước việc này nghĩ cũng không nghĩ tới.
Đối với sự xem xét ở huyện Thảo Hải, đương nhiên Phương Thuận Chương rất vui mừng.
Việc đầu tiên Diệp Trạch Đào làm sau khi thăng chức đó chính là dự cuộc họp hội nghị thường vụ, nghiên cứu bước tiếp theo của kết hoạch phát triển Thảo Hải.
Kết hoạch sớm cũng đã có rồi, ý nghĩa của lần này cũng không giống, là hoàn toàn do Diệp Trạch Đào chủ đạo tiến hành.
Ngồi ở vị trí trung tâm trước kia của Khương Chính Quyền, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thán, người khác nhìn thấy con đường của mình thuận buồm xuôi gió, nhìn thấy đó là mình có không ít người bạn ở đằng sau ủng hộ. Nhưng mà, có ai biết được, tất cả kết quả này đều do chính mình vận hành mà có được, bỏ ra tâm huyết rất nhiều!
Kỳ thật, hưng phấn nhất vẫn là Trần Tỏa Nguyên, được thăng lên chức Chủ tịch huyện, Trần Tỏa Nguyên có một cảm giác như đang nằm mơ. Người khác đều đến thành phố tìm quan hệ chạy cửa sau, thậm chí có người còn đem tặng tiền, còn chính mình, chẳng qua chỉ là nghe theo lời nói của Diệp Trạch Đào, nghiêm túc chủ trì công việc. Chỉ như vậy, căn bản là không tốn bất cứ sức lực nào, trực tiếp được thăng lên làm Chủ tịch huyện!
Sự đời thật khó liệu!
Ngồi ở vị trí vốn là của vị trí của Diệp Trạch Đào, trong lòng của Trần Tỏa Nguyên có quá nhiều cảm xúc, nghĩ đến lúc đầu xém chút nữa vị trí cũng không giữ được. Bây giờ rốt cuộc cũng tốt rồi, vị trí này không chỉ có thể bảo vệ được, tương lai còn có một sự phát triển lớn.
Bây giờ Trần Tỏa Nguyên hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng phải theo sát bước chân của Diệp Trạch Đào.
Nhiều người nói rằng các nhà lãnh đạo chính của đảng và chính phủ nói chung đều sẽ có cuộc đấu tranh quyền lực mâu thuẫn, đối với Trần Tỏa Nguyên việc này căn bản là không nghĩ đến, đấu tranh cho quyền lực đối với ông ta mà nói cũng không có ý nghĩa, chỉ cần theo Diệp Trạch Đào, thì sẽ có quyền lực.
- Các đồng chí, vừa rồi bí thư Diệp cũng đã nói rất nhiều về sự phát triển của Thảo Hải, thực ra, sự phát triển của Thảo Hải vẫn do bí thư Diệp làm chủ đạo tiến hành. Chúng ta chỉ dựa theo kế hoạch to lớn của bí thư Diệp tiến hành, tin tưởng rằng Thảo Hải ngày mai sẽ càng tốt hơn!
Sau khi Diệp Trạch Đào nói chuyện xong, Trần Tỏa Nguyên liền nói trước, các ủy viên thường vụ bọn họ điều nhìn thấy được. Từ khi Diệp Trạch Đào chủ trì công việc ở Thảo Hải, Thảo Hải thật sự có những bước tiến lớn trong phát triển. Kết hoạch phát triển Thảo Hải lại được làm một cách tỉ mỉ như vậy, lúc đầu mọi người đã nghiên cứu qua, cũng không có vấn đề gì quá lớn cả.
Liêu Hâm Diễm cười nói:
- Thảo Hải bây giờ thật sự là không giống rồi, ở trong toàn tỉnh đều đã nổi tiếng, thông qua quốc lộ các tỉnh lân cận là có thể thông xe rồi, tới lúc đó, tin tưởng rằng Thảo Hải càng phát triển hơn.
Tô Toàn Trung nói:
- Bây giờ mọi người đều liều mạng trong cuộc đua với thời gian. Người làm ăn mà, ánh mắt đều trở nên độc ác, biết được đối với bọn họ mà nói đây là một cơ hội. Các hạng mục ở Khu công nghiệp xã Xuân Trúc đã dần dần đi vào hoạt động, trước mắt có thể thấy được có thể thu hoạch rồi!
Ngồi trong phòng hội nghị bí thư đảng ủy công an Đinh Minh Tiến so với Trần Tỏa Nguyên lại càng mơ mộng hơn, về phần kinh nghiệm, ông ta so với Uông Lăng Tùng gần giống nhau. Lúc trước hai người đều là phó phòng, quan hệ với nhau không tệ, cũng thường xuyên đi cùng nhau uống vài ly. Lúc đầu Uông Lăng Tùng gặp xui xẻo, địa vị của ông ta so ra thì Uông Lăng Tùng mạnh hơn một chút, tưởng rằng Uông Lăng Tùng xong rồi. Nhưng mà, tình thế ở huyện này biến đổi quá lợi hại, sau nháy mắt, Uông Lăng Tùng liền theo Diệp Trạch Đào. Sau đó dưới sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào, Uông Lăng Tùng khôi phục lại chức vị, sau đó thăng lên đảm nhận chức vị bí thư đảng uỷ công an. Bây giờ lại được điều đến cục thành phố để nhận chức thường vụ, sự phát triển nhanh như bay của Uông Lăng Tùng càng làm cho ông ta thấy được sự hùng mạnh của Diệp Trạch Đào. Thông qua sự giới thiệu của Uông Lăng Tùng, Đinh Minh Tiến và Diệp Trạch Đào đã gặp mặt nhau, bây giờ rất nhanh lại thăng lên thành bí thư đảng uỷ công an, đúng là đang nằm mơ!
Đinh Minh Tiến ngồi ở đó cũng còn một cảm giác mộng mơ mãnh liệt.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi ở vị trí trung tâm nhất, trong lòng Đinh Minh Tiến chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là phải học tập Uông Lăng Tùng, bất luận như thế nào cũng phải trở thành nhân viên quan trọng của Diệp Trạch Đào.
Thời gian sau đó là do các uỷ viên thường vụ tiến hành báo công công việc được phân công.
Tôn Dân Phú bây giờ đã là trưởng ban thư ký, trong lòng vô cùng tốt, vui mừng nói:
- Bây giờ không chỉ có những doanh nghiệp trong nước chạy tới Thảo Hải đầu tư, còn có một số công ty lớn của nước ngoài cũng đến Thảo Hải tiến hành đầu tư, ở đây rất nhanh sẽ biến thành một nơi náo nhiệt. Ngoài ra, bí thư Diệp không nghĩ đến đường lối của thành phố Thảo Hải cũ đang được