Diệp Trạch Đào đang ngủ thì Trịnh Tiểu Nhu gọi điện thoại tới.
Xem đồng hồ đã là 2 giờ sáng rồi.
- Em không ngủ à!
Diệp Trạch Đào vẫn quen với việc thỉnh thoảng nửa đêm Trịnh Tiểu Nhu gọi điện tới.
Khẽ cười một tiếng, Trịnh Tiểu Nhu sôi nổi nói:
- Mới có hai giờ thôi mà!
Diệp Trạch Đào nói:
- Em dư thừa tinh lực quá đấy à!
- Ôi! Chẳng có cách nào khác, những ngày không có người đàn ông ở bên thật là khó khăn!
Nghe thấy giọng điệu cám dỗ của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào trong lòng vui vẻ, nói chuyện với Trịnh Tiểu Nhu có thể thả lỏng được tinh thần.
- Đến Ninh Hải thư giãn chút đi em?
- Em phải chuẩn bị cho việc kết hôn của Mộng Y chứ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Ngủ sớm đi, phụ nữ ngủ muộn không tốt đâu!
- Đi cùng Mộng Y đến tiệm áo cưới thử váy, sau đó lang thang một trận mới về, không buồn ngủ.
Có thể nhận ra, tâm trạng Trịnh Tiểu Nhu giờ đây rất phấn khởi.
Hai người tâm tình một hồi, rồi Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Có một chuyện em phải nói cho anh hay, ba em quyết định đi Ninh Hải, dĩ nhiên ông sẽ tới Thảo Hải để thăm con rể đó!
- Ba em muốn đến Thảo Hải?
Diệp Trạch Đào đột nhiên hết cơn buồn ngủ.
Đây là một chuyện lớn, hiện nay tình hình Thủ đô rất phức tạp, một mình Trịnh Thành Trung – một Bí thư Thành ủy mà đến Ninh Hải, tuy rằng chỉ để thăm thú mà trong đó lại chứa rất nhiều ý.
- Thế nào, vui quá còn gì?
Trịnh Tiểu Nhu cười hỏi.
- Anh nói này! Hiện nay thủ đô phức tạp như thế, ba em lại chạy đến Ninh Hải để làm gì?
- Chắc là anh không biết rồi, nước ở thủ đô quá đục, ba không muốn để cho người khác có cách nghĩ sai lầm về mình, nhân cơ hội này mượn cớ đến nơi phát triển nhất của Ninh Hải, như thế có thể tránh được hiềm nghi một chút.
Ngẫm nghĩ lời nói của Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào cũng ít nhiều hiểu được suy nghĩ của Trịnh Thành Trung. Trịnh Thành Trung đã là Ủy viên bộ chính trị, tiến thêm bước nữa thì trước mắt chưa có cơ hội. Cứ ngồi chồm hỗm ở thủ đô càng khiến người ta suy đoán lung tung, mượn cớ này để đi thăm thú là muốn triệt tiêu suy sự võ đoán nghi kỵ của mọi người. Ngoài ra, cũng có thể là Trịnh Thành Trung còn có dụng ý khác nữa.
Diệp Trạch Đào lại nghĩ ra một điều quan trọng, người thủ đô đều đang chặn đánh con cả nhà họ Tạ, Trịnh Thành Trung cứ thế mà đi thì có nghĩa giảm bớt được một phe tham chiến, có lẽ cuộc đấu sẽ càng khốc liệt hơn chăng!
Dù sao thì Trịnh Thành Trung đến Ninh Hải là có mục đích, không nói về những mục đích khác, chỉ cần đối với Dương Thăng Hải mà nói thì là một kiểu ủng hộ cực kỳ to lớn!
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào không còn muốn ngủ lại nữa. Việc Trịnh Thành Trung đến là một việc trọng đại, có lẽ cũng là việc lớn đối với tỉnh Ninh Hải, hay mình cũng nhân cơ hội này mà làm một số việc luôn nhỉ?
Nhớ đến lần trước khi cùng Trịnh Thành Trung nói chuyện có nhắc đến việc trao đổi cán bộ, Diệp Trạch Đào lại nghĩ, đến lúc đó có thể nhân cơ hội mà nói lại với ông ta, cho môt số cán bộ của Thảo Hải tới thủ đô để bồi dưỡng một chút, dĩ nhiên là cũng có ý nghĩa cho tới thủ đô để sát hạch nữa.
Diệp Trạch Đào biết, có một số cán bộ khi ở nơi gian khổ thì cũng thanh liêm lắm, nhưng vừa rời xa chỗ đó để đến một nơi có điều kiện tốt, đặc biệt là sau khi có quyền lực trong tay, thì cả con người hoàn toàn thay đổi.
Sáng sớm hôm sau Diệp Trạch Đào liền cho gọi Trưởng ban tổ chức cán bộ Chử Lâm Ý tới văn phòng.
Chử Lâm Ý là người của Sở Tuyên, bây giờ lại hoàn toàn phục tùng sự chỉ huy của Diệp Trạch Đào.
Đối với người thư ký Chử Lâm Ý này, Diệp Trạch Đào vẫn dành cho một sự tôn kính nhất định.
- Lâm Ý, mời cậu đến là muốn nghe cậu nói về việc trao đổi cán bộ cho tôi nghe một chút.
Tuy rằng Chử Lâm Ý hoàn toàn không hề biết đột nhiên Diệp Trạch Dào nói câu này có ý gì, nhưng vẫn báo cáo một cách tỉ mỉ.
Diệp Trạch Đào khép mắt trầm tư, nghe Chử Lâm Ý báo cáo xong, Diệp Trạch Đào bèn hỏi:
- Cậu thấy thế nào về việc trao đổi cán bộ này?
Chủ đề này hơi lớn, Chử Lâm Ý nhất thời chưa hiểu ý của Diệp Trạch Đào, đành phải nói:
- Đây là việc tốt, nếu như có thể xúc tiến được việc trao đổi cán bộ, thì sẽ đem được tư tưởng mới và cách làm mới về.
- Đây là việc tốt, nếu như đem cán bộ của chúng ta đến những nới phát triển như thủ đô để làm việc vài năm, tin chắc rằng khi họ trở về Thảo Hải thì toàn bộ diện mạo sẽ thay đổi lớn!
Chử Lâm Ý sửng sốt, lẽ nào đã đạt được thỏa thuận gì đó với thủ đô rồi chăng?
Đối với phương thức trao đổi cán bộ này, Chử Lâm Ý rất hiểu, chính là một thanh kiếm sắc có thể diệt được kẻ địch bằng cả hai mặt. Nếu như tin tưởng một người cán bộ thế thì hãy đổi anh ta đi, khi trở về sẽ đề bạt. Nếu không thích một cán bộ, cũng có thể đổi anh ta đi như thế, đến lúc anh ta về thì vị trí sớm đã có người khác thay thế rồi, đó chính là biến tướng thành chèn ép, khiến anh ta mất đi cơ hội thăng tiến.
Đôi khi, chèn ép như vậy tầm một hai năm gì đó thì cơ hội sẽ mất đi hoàn toàn.
Bí thư Diệp rốt cuộc là nghĩ theo cách nào đây?
Nếu chưa biết được ý của Diệp Trạch Đào thì Chử Lâm Ý thật sự không biết nói thế nào nữa.
- Lâm Ý, thế này nhé, cậu về lập một bản danh sách cho tôi, tốt nhất là một số người ít việc, thương đối nhàn rỗi một chút. Sắp tới huyện ủy có thể sẽ cho họ đi giao lưu một chút.
Liên tưởng đến cảnh gần đây một số người hay nói gở. Chử Lâm Ý đã hiểu Diệp Trạch Đào muốn trừng phạt một số cán bộ cấp phó rồi!
- Bí thư Diệp, vậy tôi đi làm việc này đây.
Sau khi bố trí Chử Lâm Ý đi làm việc này, Diệp Trạch Đào liền gọi điện cho Điền Lâm Hỉ.
- Thầy, Bí thư Trịnh ở thủ đô muốn đến Ninh Hải.
- Ha ha! Dương Thăng Hải cũng vừa điện cho tôi nói về việc này rồi. Việc này là rất lớn đối với tỉnh Ninh Hải, đến lúc đó ông ta cũng sẽ đến Thảo Hải đấy. Nghe nói công tác xây dựng Đảng ở Thảo Hải làm rất xuất sắc, các cậu nên tiến thêm một bước tổng kết kinh nghiệm mới