Xã Đoàn Sơn cách Thảo Hải một con đường núi rất xa, cũng may đường đi bây giờ đã được sửa chữa rồi, từng chiếc xe nối nhau đi trên con đường núi dài tít tắp.
Hai chiếc xe việt dã của chính phủ một cái dẫn đầu và một cái đi sau cùng, ở giữa là hai chiếc xe con loại vừa, các phóng viên của giới truyền thông đi trên một chiếc xe, các vị lãnh đạo cũng chen chúc trên một chiếc xe.
Các lái xe đều là người trên tỉnh có tay lái rất chắc, và lái xe cũng rất cẩn thận. Xe đi không nhanh lắm, chầm rãi đi về hướng xã Đoàn Sơn.
- Con đường này mới làm phải không?
Trịnh Thành Trung nhìn về phía Diệp Trạch Đào hỏi.
- Thưa Bí thư Trịnh, huyện chúng tôi đã thông qua nhiều hành động về cơ bản bây giờ đã thực hiện xong mục tiêu thông đường nông thôn. Thời gian làm con đường này không lâu.
Trịnh Thành Trung khẽ gật đầu nói:
- Tốt lắm, người nông thôn muốn bước trên con đường giàu có thì phải có một con đường thông ra tỉnh ngoài. Đường thông rồi, sẽ được nhìn thấy nhiều điều mới mẻ, tư duy cũng thông thoáng hơn, như vậy mới có thể làm cho họ phát triển lên được.
Dương Thăng Hải nói:
- Bí thư Trịnh nói rất đúng ạ, huyện ủy Ninh Hải tới đây cũng sẽ đẩy mạnh công tác làm giàu, đây là chuyện đại sự.
Chiếc xe đi sâu vào trong núi, Trịnh Thành Trung thở dài:
- Rất nhiều thôn dân có lẽ cả đời chưa bao giờ bước chân ra khỏi ngọn núi này!
Phương Thuận Chương liền nói:
- Bí thư Trịnh nói đúng ạ, tôi đã đi đến nhiều vùng núi rồi, có những người dân đến chiếc xe ô tô cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Trước khi thông xe thì đúng như thế thật.
Trịnh Thành Trung nhìn mọi người nói:
- Trách nhiệm trên vai chúng ta rất nặng nề. Nếu như chúng ta không cải thiện được cuộc sống của người dân thì chúng ta có lỗi với họ. Việc này yêu cầu chúng ta phải có nhiều đồng chí cắm rễ ở cơ sở và làm việc thật chắc chắn!
Nói đến đây, Trịnh Thành Trung chỉ tay về ngã rẽ trước mặt hỏi:
- Con đường này thông sang địa phương nào?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là thôn Tùng Thụ Lâm, cũng từng là một thôn nghèo khó. Trước đây luôn khép kín trong núi sâu, lần này chúng tôi cuối cùng cũng làm đường thông qua đây rồi.
- Chúng ta vào đó xem thế nào!
Trịnh Thành Trung vừa nói vậy thì mọi người đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
Chẳng phải ông ấy quyết định đến xã Đoàn Sơn sao? Sao tự dưng lại thay đổi giữa chừng vậy?
Thông thường mà nói, sau khi lãnh đạo đã xác định nơi đến thì sẽ tiện cho những người cấp dưới chuẩn bị. Nơi ban đầu định đến là xã Đoàn Sơn, khi đi thì xã Đoàn Sơn có lẽ đã chuẩn bị từ sớm rồi. Những người cẩn thận hơn thì thậm chí còn chuẩn bị nói như thế nào khi được gặp mặt lãnh đạo. Nói câu gì đó không hay thì chỉ làm cho lãnh đạo và giới truyền thông vui mừng mà thôi.
Trịnh Thành Trung bây giờ tạm thời thay đổi ý định, chuyện này đối với huyện ủy huyện Thảo Hải là một chuyện đại sự. Đối với một nơi không có sự chuẩn bị thì người của huyện Thảo Hải có thể ứng phó được không?
Nhìn thấy ánh mắt của các vị lãnh đạo trên tỉnh dồn về phía mình, Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Mọi người cùng đến xem sự thay đổi của thôn Tùng Thụ Lâm nhé!
Trưởng ban thư kí Huyện ủy Tôn Dân Phú lôi một tập ảnh trong túi ra nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, ở đây có một số ảnh chụp là hình ảnh của thôn Tùng Thụ Lâm của hai năm trước.
Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía Tôn Dân Phú, một số người lại đang nghĩ chẳng lẽ lại có sự chuẩn bị từ trước?
Trịnh Thành Trung nhìn về phía Tôn Dân Phú cười nói:
- Hay là đã có sự chuẩn bị rồi!
Tôn Dân Phú cười nói:
- Tôi biết các lãnh đạo sẽ đi đường này, nên tôi có chuẩn bị những tấm ảnh của các thôn trên đường đi. Các vị muốn xem ảnh của thôn nào chỗ tôi đều có cả.
Hóa ra là như vậy !
Mọi người liền đánh giá Tôn Dân Phú cao hơn một chút, đây đúng là người rất biết làm việc!
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Chuẩn bị rất đầy đủ quá, cậu mang cả ra đây cho mọi người cũng xem nào.
Tôn Dân Phú liền lôi ảnh ra, tất cả được sắp xếp phân loại rất rõ ràng.
Nhìn thấy những tấm ảnh này, nét mặt của Trịnh Thành Trung chợt trở nên nghiêm túc, ông ta nói với Diệp Trạch Đào:
- Thật không ngờ, nước ta thành lập từ bao nhiêu năm nay thế mà vẫn còn có nơi nghèo khó như này!
Các vị lãnh đạo trên tỉnh cũng thay đổi sắc mặt trông rất khó coi, mặc dù không có liên quan nhiều đến họ nhưng đây lại là chuyện của Ninh Hải.
Tôn Dân Phú cười cười nói:
- Thưa các vị, đây là ảnh chụp của hai năm trước. Chỗ tôi còn có những tấm ảnh mới chụp gần đây, đó mới là tình hình hiện tại.
Giống như có phép thuật, anh ta lôi những tấm ảnh từ một cái túi khác ra, đều là những ảnh chụp của các thôn.
Mọi người thấy cái trò này của Tôn Dân Phú đều bật cười.
Dương Thăng Hải nhìn về phía Diệp Trạch Đào cười nói:
- Các cậu làm việc cẩn thận quá!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Các đồng chí đều rất quan tâm đến công tác xóa đói giảm nghèo.
Những tấm ảnh vừa rồi mọi người vừa xem là của hai năm trước, mọi người cũng nhìn thấy thời gian được ghi trên tấm ảnh. Xem những tấm ảnh này tâm trạng của mọi người rất nặng nề. Nhưng sau khi xem những tấm ảnh hiện tại, ánh mắt của mọi người đều sáng lên, tất cả được hiện lên rất mới mẻ.
Hoàn toàn là sự đối lập với những tấm ảnh trước!
Mọi người truyền tay nhau xem.
Tôn Dân Phú chỉ vào một nơi như thế rồi nói:
- Các vị xem tình hình ở đây nhé, hai năm trước chỗ này là một hộ gia đình nghèo khó sinh sống, bây giờ chỗ này đã được phá bỏ đi rồi, thay vào đó là một ngôi nhà khang trang. Gia đình nghèo khó ấy đã chuyển sang sống ở ngôi nhà mới rồi.
Trịnh Thành Trung nhìn tấm ảnh rất chăm chú, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi nhiều.
Thực ra Trịnh Thành Trung lúc này trong lòng rất xao động, ông ta cũng không ngờ rằng Diệp Trạch Đào làm việc quá xuất sắc!
Lần này Trịnh Thành Trung cố ý nâng cao độ khó lên một chút, đó chính là để cho một số người nhìn thấy. Trong suy nghĩ của ông ta, Diệp Trạch Đào phát triển quá thuận lợi chưa chắc đã phải là chuyện tốt. Nếu như tăng thêm độ khó cho Diệp Trạch Đào hoặc hơi chèn ép hắn một chút thì có lẽ sẽ tốt hơn cho sự phát triển của hắn.
Nhưng theo tình hình hiện giờ thì suy nghĩ của ông ta hơi thừa thì phải. Tên Diệp Trạch Đào này thật là khá, chỉ trong vòng một hai năm mà hắn đã làm thay đổi một cách bất ngờ cả huyện Thảo Hải này.
- Vậy chúng ta đi xem đi!
Trịnh Thành Trung xem ảnh xong rồi nói câu đó.
Không thấy thái độ thay đổi nhiều của Trịnh Thành Trung, mọi người mặc dù trong lòng đều rất kinh ngạc về sự thay đổi của huyện Thảo Hải nhưng cũng không bàn tán nhiều.
Xe đi rất nhanh vào sơn thôn nhỏ bé trong thung lũng toàn núi.
- Cậu bé, trưởng thôn của cháu đâu?
Nhìn thấy một đứa trẻ bên đường, Diệp Trạch