Diệp Trạch Đào cũng không có nhiều chuyện rắc rối, đến thành phố hai ngày thì Trần Tỏa Nguyên cũng tới thành phố, anh ta đi cùng Diệp Hằng Thành, biểu hiện vô cùng thích hợp. Đối với Diệp Trạch Đào thể hiện anh ta sẽ luôn bên cạnh Diệp Hằng Thành. Đương nhiên, Trần Tỏa Nguyên cũng mang theo lái xe và thư ký. Diệp Trạch Đào cũng đem Bàng Phí Vũ và Tư Đồ Vũ cùng đến. Đây không phải là Diệp Trạch Đào lợi dụng quyền thế mà là vấn đề tình lý khiến bản thân phải để cho người tri kỷ mình tham gia hôn sự. Nếu bọn họ không thể cùng tham gia, như vậy sẽ bị người ta đồn đại.
Dù sao nhà của Lưu Mộng Y ở thành phố cũng lớn, đủ cả nhà cùng ở.
Lưu Mộng Y thật là người có tiền, vì đám cưới lần này, xem xét cũng rất đúng. Đã ở nhà mới, cô còn sớm cho hai người Diệp Hằng Thành bọn họ một căn biệt thự, mọi người sẽ ở trong biệt thự này.
Nhìn phong thái khu biệt thự, đám người Trần Tỏa Nguyên cũng cảm động.
Tất cả mọi người đều nghĩ, Lưu Mộng Y có tiền như vậy, Diệp Trạch Đào căn bản không cần phải lo lắng vì chuyện tiền nong.
Diệp Trạch Đào đưa Lưu Mộng Y đi chào hỏi Điền Lâm Hỷ, lại đến nhà Hô Diên Ngạo Bác chơi chút.
Mọi chuyện đều đang được tiến hành.
Lưu Mộng Y bắt đầu bận rộn hơn, một vài chị em của cô cũng loạn thành một đoàn.
Ngày hôm sau Diệp Trạch Đào vẫn lễ tiết tới nhà Lưu Đống Vũ.
Vào nhà Lưu Đống Vũ, Diệp Trạch Đào phát hiện tình hình nới này và nhà Lưu Đống Lưu có chút khác nhau.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Lưu Đống Hùng đang ngồi ở nhà Lưu Giang Vũ, nhìn qua mọi người hình như đang nghiên cứu chuyện gì đó.
Lưu Đống Lưu vẫn thể hiện sự nhiệt tình đối với Diệp Trạch Đào, tiếp đón Diệp Trạch Đào ngồi xuống, hỏi han chút tình hình đám cưới.
Nhìn ra, tâm trạng Lưu Đống Vũ cũng không phải tốt lắm.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Chú hai, tình hình của Lưu Chính thế nào rồi?
Lưu Đống Hùng hừ một tiếng nói:
- Việc này chúng ta sẽ xử lý sau.
Nghe nói như thế, Diệp Trạch Đào liền hiểu rằng, Lưu Đống Hùng trong chuyện Lưu Đống Lưu không nhúng tay vào vẫn còn oán giận.
Trong lòng lại thở dài, những người nhà họ Lưu, lúc tốt thì không nghĩ đến bên Lưu Đống Lưu. Bây giờ vừa mới xảy ra chút chuyện thì đã trách cứ này nọ.
Diệp Trạch Đào từ chỗ Lưu Mộng Y cũng hiểu biết được chút tình huống, từ sau khi nắm trong tay tài sản khổng lồ của nhà họ Lưu, tài sản Lưu Đống Vũ và Lưu Đống Hùng rốt cuộc đã ở chỗ con cái của bọn chúng, tạo ra không ít chiến tích. Có những nơi không tốt lắm, bọn họ dùng phương thức trao đổi khác của gia tộc, cùng nhau che chở. Những chiến tích giống nhau cũng xuất hiện, làm tới thật náo nhiệt.
Diệp Trạch Đào vốn cũng không nhắc lại việc này.
Lưu Đống Vũ mỉm cười nói:
- Mặc kệ như thế nào, người nhà họ Lưu vẫn là người một nhà thôi. Đến lúc đó chúng ta nhất định đều đến dự đám cưới của cháu.
Diệp Trạch Đào tỏ chút cảm ơn đi ra, liền thấy Lưu Tùng vừa mới trở về.
- Trạch Đào, về thành phố rồi à?
Lưu Tùng cười hỏi.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Đến thăm chú hai.
Lưu Tùng nhìn thoáng qua bên trong, thấp giọng nói:
- Bọn họ đang phiền não, chuyện của Lưu Chính hiện tại rất lớn. Lần này một vài người biết chuyện chuyện của Lưu Chính đều ép buộc ba của gã, yêu cầu ba gã lui xuống.
Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:
- Thật sự lớn như vậy ư?
Lưu Tùng gật đầu nói:
- Trạch Đào, nói thật chúng ta mấy người vốn dĩ không thể đi theo con đường chính trị được, cái gì mà phân tách nhà chứ, quá nhiều tài sản cũng uổng phí.
Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều.
- Đến lúc tới uống rượu mừng.
- Lúc nào, mấy ngày nay tôi không có việc sẽ đến.
Diệp Trạch Đào cười cười, đối với Lưu Tùng rất có thiện cảm.
Lưu Đống Vũ trong nhà đi ra, Diệp Trạch Đào lắc đầu. Nhà họ Tạ xảy ra chuyện, Tạ Dật giữ được là bởi vì phân tách nhà. Một loạt chuyện ở nhà họ Lưu, thoạt nhìn Lưu Đống Hùng có rắc rối. Tuy nhiên theo tình huống hiện tại, nhạc phụ của mình cũng mới được cảnh tượng hưng thịnh, thật là thế sự vô thường.
Về đến nhà, Diệp Trạch Đào thấy Lưu Đống Lưu đang nói chuyện cùng với một vài cán bộ.
Nhìn người ngồi đó, Diệp Trạch Đào chỉ biết hai người. Một là Phó chủ tịch tỉnh Nam Tây là Lư Giang, còn một người là Phương Khởi Hùng, Thường trực Phó cục trưởng cục công an đương nhiệm.
Nhìn Diệp Trạch Đào tiến vào, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Diệp Trạch Đào.
Tất cả mọi người đều hiểu, đám cưới lần này chính là người thanh niên này. Đặc biệt lần trước Lưu Đống Lưu cùng mọi người ngầm giao lưu trước đây về sau, mọi người càng hiểu thêm được. Nhà họ Lưu có thể quật khởi một lần nữa không, mấu chốt chính là người thanh niên này.
Lưu Đống Lưu cười cười, vẫy tay với Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, mau tới đây, mọi người làm quen một chút.
Lưu Đống Lưu rất nhanh liền giới thiệu tình hình mấy người, ngoài hai người mà Diệp Trạch Đào biết, mặt khác còn có ba người. một người nguyên là Phó chủ tịch tỉnh Minh Nguyên - Trương Quang Minh, một là giám đốc Sở nông nghiệp tên là Tất Thư Lâm, còn có nhân sự của Cục quản lí ngoại hối quốc gia Vụ trưởng Khương Sơn.
Diệp Trạch Đào chào hỏi từng người một.
Nhìn thấy, người phía Lưu Đống Lưu không đến mấy người, mấy người này cũng coi như là ông ta có thể giữ được những người trung thành với nhà họ Lưu.
Hàn huyên một hồi, những người này rời đi.
Nhìn người đi rồi, Lưu Đống Lưu kêu Diệp Trạch Đào vào thư phòng, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, con cũng thấy đấy, người nhà họ Lưu tuy rằng có một vài, nhưng phần lớn không thể sử dụng, những người này là có thể xem xét sử dụng được.
Diệp Trạch Đào cưới nói:
- Quan trường là chốn như vậy, nhà họ Lưu khi còn là một cây đại thụ thì tất nhiên sẽ có một số người đến để trú mưa, tránh gió, hiện tại trông thấy tình hình không ổn, rời đi cũng là chuyện dễ hiểu!
- Trạch Đào, cũng có một số người chưa quyết định, đối với người như vậy, nhà họ Lưu chúng ta không thể tái sử dụng!
Diệp Trạch Đào gật đầu một cái nói:
- Người nhà họ Lưu sử dụng như thế