Nói chuyện về pháp công Ngũ Cầm Hí một lúc, Hoa Uy cảm động nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp thật khá, tôi tập bao nhiêu năm cũng không thể tiến bộ nhanh như cậu, tôi rất hy vọng Ngũ Cầm Hí sẽ tỏa sáng nhờ cậu!
- Ông Hoa quá khen rồi, tôi cũng chỉ tập theo những gì mà thầy đã dạy thôi.
Ông Hoa liếc nhìn Điền Lâm Hỉ nói:
- Sư phụ cậu tập luyện nhiều năm đều không đạt thành tích gì, xem ra duyên kỳ ngộ mới thật sự là quan trọng nhất.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Tôi tính về sau sẽ giao Trạch Đào cho sếp dạy dỗ, tôi không dạy được cậu ta nữa rồi!
Hoa Uy liền chỉ Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Định cài gián điệp hả!
Điền Lâm Hỉ cũng cười.
Nói tới đây, nhìn Diệp Trạch Đào:
- Sau khi về bảo thầy cậu cho cậu số điện thoại của tôi, có việc cứ liên lạc với tôi.
Diệp Trạch Đào mắt sáng lên, đây là lần đầu tiên Hoa Uy tỏ ý muốn nói chuyện trực tiếp với hắn, đây đúng là một chuyện cực kỳ vui!
Nhấp một ngụm nước lọc, Hoa Uy nói tiếp:
- Đồng chí Tiểu Diệp, sự phát triển của Thảo Hải tôi vẫn theo sát, các cậu làm khá lắm!
Được Hoa Uy nói như vậy Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ yếu là do tinh thần đoàn kết, mọi người làm việc rất đồng lòng mặt khác được tỉnh thị coi trọng và ủng hộ, nếu chỉ dựa vào cá nhân từng người thì công việc không thể làm tốt được!
Hoa Uy gật đầu:
- Chỉ cần cậu nghĩ được như vậy thì đã có thể làm tốt việc rồi, xem ra tình hình của Thảo Hải bây giờ về cơ bản đã thoát khỏi cảnh nghèo đói, Thảo Hải cũng đã rút ra được rất nhiều kinh nghiệm quý báu!
- Vâng, chúng tôi có một vài ý tưởng về công tác làm việc, muốn nói cho Ông Hoa nghe.
Hoa Uy cười nói:
- Cứ nói.
Quả nhiên Hoa Uy rất để tâm đến việc này!
Diệp Trạch Đào nói hết tình hình huyện một lượt rồi kể tiếp đến các xã và thị trấn.
Sau khi nói xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Hiện tại tình hình các xã, thị trấn của Thảo Hải rất tốt, các điểm mấu chốt của địa phương đều giao cho các chuyên gia phụ trách, sang năm bắt đầu vận hành các hạng mục, toàn bộ tình hình kinh tế sẽ được đưa lên mức mới. Khu công nghiệp xã Xuân Trúc của Thảo Hải sẽ là đầu tàu, nhưng đó cũng chỉ phát triển về đất đai cái chúng tôi cần nhất là các nhà đầu tư đến làm ăn, để phát triển các hạng mục lớn nhỏ để các nơi có thể thoát cảnh đói nghèo.
Hoa Uy rất chăm chú nghe, nghe xong liền cười nói:
- Ý kiến rất được, rất có tinh thần khai thác, chúng ta làm việc cần phải như vậy!
Nhìn Điền Lâm Hỉ nói:
- Đồng chí Tiểu Diệp ý tưởng rất lớn!
Điền Lâm Hỉ mắt sáng bừng nói:
- Chủ yếu là phải có sự ủng hộ của sếp!
Hoa Uy cười đáp:
- Tất cả đều là giả, chỉ có lợi ích cho nhân dân là thật, các anh nên nhớ kĩ điều này, chúng ta là chính phủ của dân, chúng ta làm việc là vì nhân dân phục vụ, cứ theo đó mà làm mới không xảy ra vấn đề!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Chúng tôi sẽ làm việc hết sức!
Hoa Uy nhìn mặt hồ rồi nói:
- Hoa lớn trong lồng kính không thể chịu đựng được mưa gió, một người trưởng thành phải trải qua giông tố cuộc đời, đồng chí Tiểu Diệp, bước phát triển tiếp theo của cậu là gì?
Diệp Trạch Đào sững sờ, hắn vẫn chưa nghĩ đến việc này, cho rằng tình hình ở Thảo Hải hiện giờ vẫn rất tốt.
Điền Lâm Hỉ cười:
- Trạch Đào, cậu cứ nói đi.
- Thú thật với Ông Hoa tôi vẫn chưa nghĩ đến việc này, tôi chưa có ý tưởng khác. Lúc trước tới xã Xuân Trúc công tác tôi chỉ nghĩ là làm sao có thể kiếm bát cơm ăn cho no là được, nhưng về sau nhìn quần chúng sống khổ quá tôi mới nghĩ ra ý giúp họ thoát cảnh nghèo đói. Làm từng bước một làm đến khi thấy đời sống của họ thật sự tốt thì tôi mới mãn nguyện! Tôi mới thật sự mãn nguyện, cũng coi như là những ý tưởng của tôi đã được thực hiện!
Hoa Uy luôn để ý những biểu hiện trên khuôn mặt Diệp Trạch Đào, nghe được Diệp Trạch Đào nói vậy, rõ ràng thấy Diệp Trạch Đào chưa nghĩ đến các việc khác.
Chẳng đáp lại, Hoa Uy nhìn về phía xa xăm, nhìn một lúc lâu mà không nói gì.
Điền Lâm Hỉ thấy Hoa Uy như vậy, ông ta hiểu rất tâm tư của Hoa Uy, vừa rồi nhắc đến sự phát triển của xã Xuân Trúc, lại hỏi ý của Diệp Trạch Đào hẳn là muốn Diệp Trạch Đào đi xuống điạ phương khảo sát nhiều thêm.
Điền Lâm Hỉ biết rằng, một người muốn đưa một địa phương phát triển lên là điều không khó. Ở thủ đô có không ít con cháu của các đại gia tộc thông qua sự ủng hộ, giúp đỡ dồi dào của gia đình cũng có thể làm được. Nhưng nếu để bọn họ vực dậy một địa phương nghèo khó khác, năng lực của bọn họ ra sao chắc chắn sẽ được bộc lộ ra. Thành bại ở đây chính là xem anh có đủ bản lĩnh từ tay trắng mà có thể vực dậy được cả một địa phương hay không.
Quan trọng nhất vẫn là câu nói của Hoa Uy:
- Hoa trong nhà kính không thể trụ được qua mưa gió, người trưởng thành cần phải trải qua giông tố cuộc đời.
Những điều này đều có ý của nó cả, Hoa Uy cho rằng hoàn cảnh ở Ninh Hải có vẻ rất có lợi cho Diệp Trạch Đào, chỗ này không đủ để nói lên năng lực của hắn.
Nhìn ánh mắt Hoa Uy đang hướng về phía xa xăm, Điền Lâm Hỉ nghĩ, Hoa Uy chắc đang lo lắng khi đưa Diệp Trạch Đào đến một địa phương nghèo như vậy, đến chỗ không có sự trợ giúp, thì e sẽ làm hủy hoại